HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 72

“Ông ấy cũng giữ lại rất nhiều cổ phiếu của Trường Thiên, cũng mất. Ông
ta cảm thấy Hội đồng quản trị điên cả rồi. Không những không đồng ý
phương án phân chia cổ tức bằng cổ phiếu, mấy cổ đông lớn bán đổ bán
tháo. Nếu sụt giá nữa, cả tập đoàn Trường Thiên cũng đổ bể theo, Công ty
đầu tư - thương mại là số phận của Tập đoàn Trường Thiên. Nhưng ông
Kim không vội bán ra. Họ để lại chờ lên giá, nhưng anh thì không thể được,
tiền của anh đều là tiền vay nóng, không thể chờ. Tinh, em quen ông Thiên.
Em có thể đến gặp ông ta, thăm dò xem cuối cùng là chuyện gì. Tuần này
cổ phiếu của ông ấy liệu có chạm đáy không, ông ấy có định đứng ra cứu
không? Anh chỉ còn một tuần này nữa thôi. Bọn bạn nó hẹn tuần này phải
trả cho chúng nó. Em hỏi giúp ông ấy xem liệu anh có nên bán đi không?
Anh không còn đồng nào nữa, không thể để lỗ thêm.”

Lâm Tinh lạnh buốt tận chân răng. Cô tin rằng đây là lần cuối cùng mình
nhận ra tiền có sức mạnh ghê gớm. Nó có thể làm cho những người quen
biết nhau, thân thiết nhất không dám nhận nhau. Cũng là lần cuối cùng cô
ngộ ra rằng, đây là lúc chia tay hẳn Văn Khánh, là sự cần thiết và không
cần phải suy nghĩ lại. Nghĩ đến đây cô suýt bật khóc. Không phải là lưu
luyến, nhưng đây là mối tình đầu. Tuy không mất mát gì, hai người nhiều
lắm chỉ mới ôm hôn nhau, chưa cho phép anh ta thật sự đạt mục đích.
Nhưng cô thấy mình vĩnh viễn mất một cảm giác, một tình yêu, cảm giác
đối với một người con trai.

Cô chợt phẫn nộ, không kiềm chế nổi phẫn nộ. Cô muốn cho Văn Khánh
một cái tát, nhưng rồi không đưa tay ra nổi. Cô không quen làm như thế,
mà chỉ hét lên: “Anh đi đi!” Nhưng Văn Khánh không đi, thậm chí anh
đứng lên định ôm lấy Lâm Tinh. Cô đẩy mạnh anh ra. Cô vội mặc áo: “Anh
không đi, tôi đi.” Văn Khánh xô tới, tóm lấy áo Lâm Tinh, miệng nồng nặc
hơi rượu phát ra những lời khẩn cầu: “Tinh, Tinh, em đừng đi, hãy nghe
anh, em... Mẹ kiếp em lắm, thấy chết mà không cứu!” Lâm Tinh đẩy mạnh
anh, áo quần xộc xệch, cứ thể bỏ chạy ra cửa. Văn Khánh đuổi theo, hai
người giằng co nhau ở chân cầu thang. Văn Khánh gào lên: “Cô vào đây!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.