Anh ta đến gần cô hơn nữa. Vẫn còn như mê mẩn vẫn còn chưa tin
rằng đó là sự thật.
Anh bỗng cầm lấy tay cô.
- Đúng là cô rồi, anh nói.- Cô bằng xương bằng thịt đây rồi. Lúc đầu
tôi đã nghĩ cô là bóng ma - bởi vì tôi đã nghĩ về cô quá nhiều.
Raymond ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Tôi yêu em, em biết không ... Tôi đã yêu em ngay từ lần đầu tiên tôi
nhìn thấy em trên chuyến tàu hôm nọ. Và tôi hiểu em đang nghĩ gì bây giờ.
Tôi muốn em biết điều đó để ... để em biết rằng đó không phải là tôi ... là
con người thật của tôi, cái người đã đối xử rất ti tiện đối với em. Em biết
không, ngay cả bản thân tôi bây giờ cũng không thể trả lời được câu hỏi đó.
Tôi có thể làm được mọi thứ ! Tôi có thể đi ngang qua em hay làm em đau
đớn nhưng tôi muốn em biết rằng đó không phải tôi, là con ngưòi thật của
tôi phải chịu trách nhiệm về những việc đó. Mà đó là thần kinh tôi mách
bảo vậy. Nhưng tôi không dựa vào chúng ... Khi bà ta muốn tôi làm việc gì,
tôi làm ngay! Trí não tôi buộc tôi phải làm như thế! Em hiểu những gì tôi
nói, phải không? Hãy căm ghét tôi, nếu em muốn...
Sarah ngắt lời anh. Giọng nói của cô rất nhỏ và không ngờ lại ngọt
ngào đến vậy.
- Tôi không căm ghét anh.
- Cũng vậy thôi. Tôi rất đáng bị sỉ nhục! Đáng lẽ tôi phải ...phải cư xử
giống như một người đàn ông thực sự.
Có cái gì đó rất giống những lời khuyên mà tiến sĩ Gerard đã nói, nó
nằm ngoài kiến thức của cô và nó mong muốn một câu trả lời từ Sarah và
đằng sau cái giọng nói ngọt ngào của cô mà một mệnh lệnh nghiêm khắc và
tỉnh táo.