đỏ" vậy. Nhưng màu đỏ ở đây thật quá, trông cứ như miếng thịt bò tươi
vậy.
- Đúng, công nhận là giống. - Ông Cope hưởng ứng.
- Nhưng mà nó đẹp thật. - Sarah công nhận.
Cả đoàn bắt đầu leo núi. Hai hướng dẫn viên người Ai Cập bản xứ đi
cùng với họ. Hai người đàn ông to cao lừng lững, mang trên lưng những túi
hành lý gọn nhẹ, họ dễ dàng sải những bước chân mang đôi ủng đóng đinh
đầu to, đặt chắc chắn lên bề mặt núi trơn nhẫy. Chẳng mấy chốc việc đi lại
càng khó khăn hơn. Cả Sarah và tiến sĩ Gerard đều chẳng sợ gì độ cao,
nhưng ngược lại ông Cope và bà Westholme thì đã không còn giữ được vẻ
tươi tỉnh như trước, còn cô Pierce tội nghiệp thì gần như phải vác cô ta qua
những vách đá dựng đứng. Mắt nhắm tịt, mặt xanh rờn nhưng mồm cô ta
thì lại không ngớt rền rĩ:
- Chưa bao giờ tôi có can đảm để nhìn xuống dưới. Không, chưa bao
giờ, kể từ khi còn bé.
Đã có lúc cô ta tuyên bố sẽ quay lại, nhưng rồi nghĩ tới việc phải di
xuống, da cô ta lại càng tái xanh hơn và cô ta miễn cưỡng quyết định: Lúc
này đi tiếp là điều duy nhất có thể làm được.
Tiến sĩ Gerad tỏ ra rất ân cần và bình tĩnh. Ông luôn đi đằng sau cô ta,
lấy cây gậy làm bức ngăn giữa cô ta và vách núi dựng đứng như thể đó là
một hàng rào chắc chắn. Và cô Pierce thú nhận rằng hình ảnh một một
chiếc tay vịn đã giúp cô ta chế ngự được cảm giác chóng mặt.
Hơi một một chút nhưng Sarah vẫn quay sang nói chuyện với
Mahmoud, anh phiên dịch Anh này bất chấp trọng lượng cơ thể quá cỡ của
mình, không hề tỏ ra một chút mệt mỏi: