HẸN VỚI THẦN CHẾT (HẸN VỚI TỬ THẦN) - Trang 124

- À !

- Mọi việc rất bình thường, rất tự nhiên giống như trên trái đất này

chuyện gì cũng có thể xảy ra được, chỉ có điều ...

- Điều gì cơ ?

Đại tá Carbury đưa tay gãi chiếc đầu hói của mình.

- Tôi có một suy nghĩ thế này, - ông nói- chính gia đình bà ta đã để bà

ta chết !

- À ha ! Cái gì khiến ông suy nghĩ như vậy?

Đại tá Carbury không trả lời thẳng vào câu hỏi.

- Có vẻ như bà ta là một phụ nữ không mấy dễ chịu. Cái chết của bà ta

không hề gây một tổn thất tình cảm nào. Nói chung mọi người đều cho rằng
cái chết của bà ta là điều đáng mừng. Dù sao đi nữa thì cũng khó mà chứng
minh vì gia đình bà ta rất gắn bó với nhau và nếu cần thiết, họ cũng sẽ nói
dối chết thôi. Chẳng ai muốn gặp phải rắc rối hay bất kỳ sự khó chịu nào
cả. Đơn giản nhất là mặc kệ nó! Chẳng vấn đề gì. Tôi biết một tay bác sĩ.
Hắn bảo hắn chỉ nghi ngờ khi nào bệnh nhân của hắn vội vã sang thế giới
bên kia trước thời hạn! Hắn nói tốt nhất là im lặng trừ khi là ông quá tốt để
xem xét chuyện đó! Nếu không thì làm om sòm lên làm gì trong khi vụ án
vẫn không sáng tỏ, và người bác sĩ chăm chỉ trung thực đó lại phải nhận
một điểm liệt. Đại loại như thế. Kiểu gì thì cũng thế cả. - Ông lại đưa tay
gãi đầu. - Tôi là một người gọn ghẽ. Ông bất ngờ nói.

Cravat của đại tá Carbury bị kéo lệch sang bên tai trái, đôi tất nhàu

nghĩ, còn áo khoác ngoài thì vừa rách vừa bẩn. Tuy vậy, nhưng Hercule
Poirot không thấy buồn cười chút nào. Ông thấy rất rõ, đằng sau cái vẽ
ngoài xộc xệch đó là những suy nghĩ rạch ròi, những lập luận được sắp xếp
chặt chẽ và những linh cảm được phân loại kỹ càng của đại tá Carbury.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.