HẸN VỚI THẦN CHẾT (HẸN VỚI TỬ THẦN) - Trang 227

lần nữa xuất hiện quanh quẩn bên cô gái. - Tôi thấy ông ta nằm vật vã và
gọi tên tôi ... Tôi đã nhẹ nhàng bỏ đi. - Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp. -
Tôi nghĩ có thể là chính ông ấy đã cử ông tới đây? Ông biết đấy, tôi có quá
nhiều kẻ thù. Chúng ở chung quanh tôi. Đôi khi, chúng tỏ ra rất kinh tởm.

- Đúng vậy, - Poirot nhẹ nhàng trả lời. - Nhưng ở đây, cô hoàn toàn

yên ổn. Mọi người trong gia đình luôn luôn bên cạnh cô.

Cô gái tự hào nói:

- Họ không phải là gia đình của tôi! Tôi chẳng liên quan gì tới họ. Tôi

không thể nói chính xác với ông tôi là ai được. Đó là một bí mật. Và ông sẽ
ngạc nhiên nếu ông biết được tôi là ai.

Poirot vẫn nhẹ nhàng hỏi:

- Có phải cái chết của mẹ cô đã gây cho cô một cú sốc lớn không?

Ginevra dậm dậm hai chân:

- Tôi phải nói với ông thế này. Bà ta không phải là mẹ tôi ! Kẻ thù của

tôi đã trả tiền để bà ta giả vờ làm như là mẹ của tôi để cản tôi không thể
trốn thoát được!

- Thế cô ở đâu vào buổi chiều hôm bà ấy mất ?

Cô gái trả lời trơn tru:

- Tôi ở trong lều...Trong đó rất nóng, nhưng tôi không dám ra

ngoài...Họ có thể sẽ giết tôi...- Cô hơi run rẩy, - Một người trong bnọ họ đã
nhìn vào lều của tôi. Anh ta thật đáng ghê tởm, nhưng mà tôi biết anh ta tới.
Tôi giả vờ như đang ngủ, chính tộc trưởng đã cử anh ta đến. Tất nhiên là vì
ông ta muốn bắt cóc tôi.

Poirot vừa đi vừa suy nghĩ một lúc lâu, rồi ông nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.