HẸN VỚI THẦN CHẾT (HẸN VỚI TỬ THẦN) - Trang 255

kiện này là gì? Raymond Boynton trở về khu trại, thấy mẹ mình đang ngồi
trước cửa lều, anh ta đi tới chỗ mẹ mình đã chết. Thế anh ta làm gì? Anh ta
có gọi ai tới giúp không? Anh ta có ngay lập tức thông báo cho khu trại biết
về việc xảy ra không? Không, anh ta đợi thêm một vài phút, rồi đi về lều
của mình, sau đó tới ngồi cùng với những người khác trong gia đình ở lều
lớn và chẳng nói điều gì cả. Một hành động như vậy có là hết sức kỳ quặc
không?

Raymond trả lời ông bằng một giọng nói lo lắng nhưng sắc sảo:

- Tất nhiên, thật ngu xuẩn. Đáng ra phải chỉ cho ông thấy rằng mẹ tôi

còn sống và bình thường. Cô King đã quá hoang mang, bối rối nên đã nhầm
lẫn.

- Một người phải tự hỏi mình, - Poirot điềm tĩnh nói - xem liệu có khả

năng nào đó biện minh cho một hành động như vậy không chứ? Bề ngoài,
có vẻ như là Raymond Boynton là không hề có tội, bởi vì người ta chỉ thấy
có mỗi một lần anh ta tới chỗ mẹ mình chiều hôm ấy, mà ta ta thì đã chết
trước dó một thời gian rồi. Vì thế, giả dụ như bây giờ Raymond Boynton
vô tội, chúng ta sẽ giải thích hành động của anh ta như thế nào?

Tôi cho rằng chúng ta sẽ giải thích được câu hỏi đó dựa trên giả thuyết

là anh ta không phạm tội! Vì tôi có nhớ một đoạn trong câu chuyện mà tôi
nghe được đó là : "Em cũng biết rằng bà ta đáng bị giết chết đúng không?".
Anh ta đi dạo về và thấy mẹ mình đã chết và cái tư tưởng tội lỗi của anh ta
ngay lập tức dự tính ra một khả năng. Cái kế hoạch mà anh ta dự tính đã
được thực hiện. Nhưng không phải do anh ta mà do người đồng mưu với
anh ta. Tout simplement, tất cả đều rất đơn giản. Anh ta ngờ rằng em gái
mình, Carol Boynton là người đã làm việc đó.

- Điều đó là dối trá, - Raymond kêu lên bằng một giọng trầm run rẩy.

Poirot nói tiếp :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.