HEO MẬP CẬN THỊ VÀ QUẦN CHÍP RÙA - Trang 116

- Không sao chứ - Giọng lo lắng nhẹ nhàng vang lên, giọng rất trong

- Bạn thử té như thế đi xem có đau không thì biết - Như Nguyệt ê ẩm

người rên lên khẽ trách.

- Xin lỗi, mình đi hơi vội. Mình đỡ bạn đứng lên. - Giọng người đó đầy

áy náy, đưa tay đỡ Như Nguyệt đứng dậy.

Như Nguyệt thấy người ta xin lỗi, cũng đã lịch sự giúp cô đứng lên, cho

nên cô cũng chẳng hẹp hòi gì . Cô ngẩng đầu lên định cười trừ bỏ qua:

- Được rồi, cũng chẳng bị thương gì. Bỏ qua đi.

Cô chợt nhận ra trước mặt cô là cái tên khốn Viễn Hinh, trên người ướt

nhẹp một màu hồng. Cô há hốc miệng không kịp khép lại, tay run run.
Không ngờ số cô xui vậy, chạm ngay mặt của tên này, còn bị hắn làm té
ngã. Ôi mẹ ơi, số cô với cái tên này đúng là oan gia mà, hễ gặp nhau là
người khốn khổ luôn là cô.

- Phiền thiệt.

Viễn Hinh thấy Như Nguyệt không sao, thấy thái độ của cô như thế nên

quay người bỏ đi. Chuyện con gái nhìn cậu kiểu này cậu quá quen rồi, cậu
không muốn dính líu vào đám con gái phiền phức. Bây giờ cậu chỉ muốn ra
lấy xe rồi thay áo ngay lập tức mà thôi.

" Phiền thiệt" một lời nói đánh thức tâm trí bay lơ lửng của Như Nguyệt

trở về. Cô tức giận hít một ngụm thật sâu, trừng mắt nhìn theo Viễn Hinh
đang rời đi.

- Nè đứng lại đó.

Viễn Hinh hơi khựng người lại nhưng cậu nhanh chóng bước tiếp đi,

không hề có ý định dừng bước trước lời gọi của Như Nguyệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.