lơi giáo huấn của Thiên Phong. Từ trước đến nay, Thiên Phong luôn là anh
cả trong nhóm, lời anh nói mọi người đều nể trọng.
- Không chuẩn bị nước ngọt à - Thiên Phong cùng Diệp Hân ngồi xuống
bàn, anh bèn lên tiếng hỏi.
- Tất nhiên là có rồi, anh xem, cả một thùng luôn - Một người vỗ vỗ vào
thùng nước ngọt đặt sau lưng mình lên tiếng đồng thời đánh mắt nhìn Diệp
Hân - Đương nhiên là phải chăm sóc người đẹp duy nhất của chúng ta chứ.
- Dẻo miệng quá đi . Còn không mau đưa ly ình - Diệp hân cười chào
mọi người, cô đã quá quen thuộc với họ rồi cho nên chẳng có chút rụt rè gì
cả.
- Đây , người đẹp - Anh chàng đó nhanh tay gấp vào ly một viên đá và
chế nước ngọt vào ly bỏ thêm ống hút cho Diệp Hân đầy ga lăng.
- Anh, hai người đã ăn gì chưa? - Viễn Hinh nhìn Thiên Phong và Diệp
Hân lên tiếng hỏi.
- Các cậu có gì ăn thế? Anh còn chưa ăn gì, cả buổi bận soạn mấy đề tài.
- Thật không hiểu nổi anh, tự nhiên lại chạy đi làm thầy giáo , vất vả
chết đi được.
- Có vất vả gì đâu. So với việc vào công ty làm việc, ngày ngày đối mặt
với mấy con số đáng chán còn vất vả hơn. Anh còn muốn rong ruổi bên
ngoài ít lâu sau đó mới về công ty - Thiên Phong lắc đầu cười.
- Cháo bát bảo, anh ăn không? - Đăng Khôi bèn lên tiếng hỏi. Cậu là chủ
căn biệt thự này, đương nhiên có nhiệm vụ tiếp đãi khách chu đáo.
- Ok.