HEO MẬP CẬN THỊ VÀ QUẦN CHÍP RÙA - Trang 263

Cuối cùng thì Như Nguyệt ở bên dưới, chập hai tay lại làm bệ cho Viễn

Hinh đạp một chân rồi bật lên trên. Khi hai tay Viễn Hinh giữ được miệng
giếng, Như Nguyệt dùng tay đẩy đẩy chân giúp Viễn Hinh leo lên trên.
Trong quá trình giúp kia, không ngờ chiếc quần jean Viễn Hinh đang mặc bị
kéo lệch để lộ chiếc quần lót rùa, Như Nguyệt ở bên dưới nhớ lại cảnh cũ
mà không nhịn được cười nói:

- Quần lót rùa.

- Bạn còn cười được à? Có biết hại mình xấu hổ đến mức nào hay không

hả? - Viễn hinh ra sức trèo lên trên, nghe vậy bèn mắng.

- Này, mình cũng không muốn mà. Lúc đó thật sự là mình muốn chạy lại

đá cho bạn một đá để hả giận, ai bảo cả năm học bạn đều ăn hiếp mình như
thế. Chỉ là lúc đó mình chạy đến gần bạn thì bị vấp té, mình chỉ định bám
vào cái gì đó thôi, ai ngờ lại tụt cái quần của bạn xuống như thế đâu. Ha ha
ha...

- Còn cười, có tin mình lên xong bỏ mặc bạn ở dưới luôn hay không hả?

- Hứ...

Viễn Hinh cuối cùng cũng lên được miệng giếng, cậu thở phì phò , mồ

hôi đổ trên người cậu được gió lùa dẫn đến cảm giác sảng khoái:

- Tốt quá đi mất, không khí ở dưới này đúng là trong lành.

- Này, mau kéo mình lên đi chứ - Như Nguyệt bèn giục.

- Chẳng phải bạn bảo là đứa trẻ cũng leo lên được hay sao? Vậy thì tự

leo lên đi.

Như Nguyệt tái mặt giận dữ, cô không thèm nhờ Viễn Hinh nữa mà

quyết định tự mình leo lên, không ngờ thành giếng lại trơn trợt đến như thế,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.