người bạn thân mến ạ. Chỉ có điều mày phải thề với ta là mày không để lộ
một tý gì, hiểu chưa?
Ma-nhút sững sờ về điều nó vừa nghe. Cậu bé không nói một lời, chỉ gật
đầu.
- Mày thế chứ?
- Tao thề.
- Bằng cái gì?
- Vì “ Nữ thần cá” của tao.
- Không đủ.
- Không ư?... Vì cái chết của tao…
- Được. – Đôi mắt đẹp của Cơ-rô-lê-vích ánh lên những tia kỳ dị, khó
hiểu. – Mày nhớ đấy! Tao cũng mạo hiểm. Nếu mà họ biết tao thả mày ra,
thì rồi tao … cũng no đòn như mày hôm qua. Nhớ kỹ lấy. Mày thấy đấy, tao
không phải như mày nghĩ. Còn bây giờ theo tao. – Nó kéo tay cậu bé.
- I-u-lếch! – Người nào đó gọi giật giọng. – Mày ở đâu?
Cơ-rô-lê-vích dựa lưng vào tường ẩm.
- Quay vào! – Nó nói thầm với Ma-nhút.
Từ trên những bậc thang cao hiện rõ đôi chân của ai đó.
- I-u-lếch!
- Cái gì? – Cơ-rô-lê-vích gắt hét lại. Giọng không được tự tin cho lắm.
- Mày tìm kiếm cái gì đó?
- Chẳng tìm gì… Đưa cho nó ít mì sợi. Từ hôm qua đến giờ nó chưa ăn
gì.
Người ở trên không tin câu trả lời quanh co của Cơ-rô-lê-vích. Hai đứa
trẻ thấy tiếng chân bước vội trên bậc thang. Ma-nhút quay vội trở lại, nấp
sau cánh cửa. Qua khe cửa, nó nhìn thấy một gã đàn ông cao lớn.
- “ Lão chủ”, - Ma-nhút nghĩ.
Người vừa xuống có bộ mặt đỏ lự túm lấy vai Cơ-rô-lê-vích.
- Mày quanh quẩn ở đây làm gì? – Gã hét. – Mày muốn ăn bạt tai hả? –
Lão đẩy Cơ-rô-lê-vích ra khỏi hầm, khóa cửa lại.
Nỗi nuối tiếc xáo động trong tim Ma-nhút. Cậu bé nhìn qua khe hở theo
bóng hai người. Lúc đầu cậu còn nhìn thấy nửa người, sau cậu chỉ còn thấy