HIỆP ĐẦU 0-1 - Trang 32

tay tao.

Pê-rê-ca càng nép chặt người vào góc nhà. Cậu bé úp bàn tay ướt đẫm

mồ hôi lên mặt. Ngòai hành lang tiếng chân lũ trẻ chạy rậm rịch. Sau đó là
giọng nói bình tĩnh của Pa-ra-gôn:

- Được thôi, được thôi, bác An-bi-nốp-xki. Chỉ có điều làm gì bác to

tiếng thế. Chúng cháu có điếc đâu. Bác hãy đi ngủ đi, vì bác say hoàn tòan
“hợp pháp” rồi.

Pê-rê-ca nghẹn ngào. Nó đắm mình trong tủi nhục. Nó muốn bố nó hành

hạ nó, hơn là làm lôi thôi ngòai kia. “ Thật là cực ! Thật là xấu xa”, - cậu bé
thầm nhắc lại . Sau đây cậu sẽ gặp gỡ bạn bè ra sao! Cậu sẽ không dám
nhìn vào mắt bạn bè nữa. Tại sao bố cậu không hiểu điều đó? Sao bố cậu
lại cứ làm cậu phải cực nhục thế này?

Cửa đóng sập vào. Cậu bé cảm thấy bố mình lại gần. Cậu không chịu

được mùi nống cay của hơi rựou vốt-ca nữa.

Cậu co dúm người chờ cú đánh. Nhưng ông bố chỉ vuốt đầu nó.
- Thôi đừng khóc nữa. Con sẽ cùng bố đi chơi đu quay.- Cậu bé nghe

thấy tiếng rên rỉ phía trên đầu mình.

Nỗi xót xa, tủi cực bỗng biến thành sự uất ức trong lòng cậu bé. Cậu hất

tay bố, quay đi. Đôi mắt mọng nước, cậu gào lên:

- Con không muốn đi đu quay! Con không muốn đi đấu bóng! Con sẽ

chẳng đi đâu hết.

4

- Các cậu, tớ không biết sao, nhưng nhất định chúng ta sẽ phải thắng!- I-

gờ-nát Pa-ra-đốp-xki hăng hái nói. Lũ trẻ quay tất cả lại phía nó. Cậu bé đã
nói hộ chúng ước mơ thầm kín nhất. Thắng đội “ Cơn lốc” là thắng lợi thật
sự lớn lao của đội bóng non trẻ này. Làm được việc này không dễ dàng.
Bọn trẻ ở Ô-cô-pô-va không những hơn chúng về tầm vóc, tuổi tác, mà cả
kinh nghiệm đá. Đã từ lâu bọn kia thắng tất cả các trận đấu ở sân của
chúng. Bọn đó rất hãnh diện vì cò những cầu thủ khá nhất khu. Skum-ba
Cơ-rô-lê-vích nổi tiếng khắp các cổng, ngõ khu Vô-la. Cũng vì vậy mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.