- Các cậu thử tưởng tượng xem! Bọn “ Cơn lốc” đã mua chuộc Pu-kha-
ka
Bọn trẻ im lặng. Chúng đứng ngây người. Chỉ có những đổi mắt nhìn
nhau dò hỏi. Tin về Pu-kha-la làm chúng ngạc nhiên. Hồi lâu không đứa
nào hé răng. Ma-da-rô lên tiếng đầu tiên.
- K…h…ô…n…g t…h ...ể… có… như… v…â…y! - Cậu bé lắp bắp vì
cáu giận.- Đây là sự phản bội.
I-gờ-nát đấm thình thịch vào ngực mình.
- Tớ thề đúng như vậy. Chính mắt tớ nhìn thấy.
- Láo toét!- Pê-rê-ca thốt lên. Với nó chỉ riêng ý nghĩ rằng đứa nào đó rời
bỏ “ Nữ thần cá” đã là không thể hiểu được.
I-gờ-nát thấy mình đã là trung tâm chú ý của các bạn liền kể lại nhiệt
tình:
- Đúng vậy mà! Tớ đến đây quá sớm, nên tớ nảy ra ý nghĩ đi xem bọn “
Chim trĩ” có luyện tập gì không. Tớ đến phố Ô-cơ-pô-va thì bọn nó đang
tập. Tớ tò mò lại gần xem nó tập thế nào. Và tớ nhìn thấy trong đó có cả
Pu-kha-la.
- Có thể chỉ là đùa.- Ca-đếch Pi-gơ-lô xen ngang.
- Đừng có ngắt lời!- I-gờ-nát hét vào tai bạn. – Đùa à? Hừ, chỉ là đùa?
Khi thấy tớ, nó muốn lủi. Nhưng Cơ-rô-lê-vích tóm lấy áo nó rồi nói: “
Sao, xấu hổ à? Ở đây khó chịu hả?” Sau đó hắn nói với tớ: “ Này nhóc con,
mày có muốn đá vói chúng tao không? Mày sẽ có quần áo thể thao mới,
giày mới. Lại còn có cả kem.”
- Thế cậu nói sao?- Ma-da-rô hỏi bạn.
- Tớ?... Tớ nói với chúng là tớ không thèm quần áo, giày của chúng. Tớ
nói là không mua chuộc được tớ đâu. Pu-kha-la lúc đó trắng bệch như tờ
giấy. Nó không dám nhìn tớ, mà chỉ nói với Skum-ba: “ Nó ở “ Tổ chim
câu”. Không dụ được nó đâu”. Sau đó nó nói với tớ: “ Cậu về bảo với
chúng nó là tớ sang bên “ Cơn lốc” rồi”.
- Đồ lợn!- Pê-rê-ca giật giọng.
Ma-da-rô nhíu lông mày. Cậu bé vẫn có vẻ bình tĩnh cần thiết của người
đội trưởng.