HIỆP ĐẦU 0-1 - Trang 94

Cơ-rô-lê-vích vồ lấy mảnh giấy, cười hài lòng:
- Cậu còn nghĩ gì? Chúng ta sẽ là một đội mạnh. Chúng ta sẽ giật giải.
Ma-nhút không nói một lời. Cậu bé ngồi đợi tiền. Khi Váp-du-sắc anh

đưa số tiền đã đếm đủ, cậu bé đút nhanh vào túi.

- Tớ phải đi rồi. Bà cô đang đợi.- Cậu viện lẽ.
- Nếu cậu còn muốn kiếm chác thêm,- Rô-mếch nói,- thì đến chỗ tớ. Ở

đấy luôn có việc.

Cơ-rô-lê-vích đưa chân nó ra cổng.
- Nhớ đấy. Ngàymai mười giờ tập đấy.- Nó nhắc Pa-ra-gôn khi hai đứa

chia tay.

- Được rồi, được rồi.- Ma-nhút nói thầm, rồi vụt chạy. Cậu bé đứng lại

gần “ Tổ chim câu”. Cậu đứng nghỉ một lúc để thở đều lại. Sau đó chạy lên
tầng hai, cậu lấy một thanh sắt gõ nhẹ vào khung thép thang máy.

Ma-da-rô đã cởi quần dài bước ra khỏi nàh. Dưới áo sơ mi quá dài lộ đôi

chân rám nắng.

- Trời đất cậu làm gì mà lâu thế? Quỷ tha ma bắt cậu đi hay sao? Tớ đợi,

đợi mãi ở đấy…

- Không thành vấn đề.- Ma-nhút cắt ngang bằng giọng khô khan.- Cậu

cầm lấy. Đây là tiền, giấy biên nhận, giấy kết toán.

- Cậu có thể mai mới mang đến.
- Tớ đã bảo hôm nay thì là hôm nay.
Ma-da-rô nhìn bạn chăm chú:
- Người anh em ạ, sao cậu lại có vẻ lạ thế?
-Chẳng sao cả. Cậu nhận lại quỹ.- Ma-nhút hét lên.- Tớ không là thủ quỹ

nữa.

Ma-da-rô nắm tay nó. Nhưng Ma-nhút hất vung tay bạn.
- Cậu làm sao vậy?
- Chẳng sao. Hơn nữa việc gì đến cậu.
- Cậu ốm đấy à?
- Không. Cậu không phải lo cho tớ. Tự tớ lo được cho mình.
Nói xong, cậu bé xoay lưng bước lên cầu thang. Khi đã ở tầng 3 nó nghe

thấy tiếng Ma-da-rô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.