HIỆP HÀNH THIÊN HẠ - Trang 8

nên, nếu hắn không phải một thiên tài trời sinh thì chính là một tên thiểu
năng đã liên tục tập thứ võ công rác rưởi này từ khi mới tám, chín tuổi...

Nhưng vậy thì được ích gì? Ích gì đây!?

Chỉ cần ngày nào chưa thể luyện ra được nội lực thì ngày đó võ công

vẫn chỉ là thứ giúp rèn luyện thân thể, cùng lắm là có thể một mình đánh
được vài người. Thế nhưng, nếu tập một bộ võ công rác rưởi như vậy thì
vài chục năm, không, thậm chí là cả vài trăm năm cũng chẳng thể luyện ra
được nội lực...

Lúc này, Tô Thi Yên thật sự không biết chính mình đang cảm thấy thế

nào: nên cảm thán mới tốt hay là nên nhắc nhở tên kia mới tốt? Nhưng rồi
cô chợt lại nghĩ tới chính bản thân mình: chẳng phải lúc trước cũng kiên trì
và ngu xuẩn như thế đó sao...

Mà đúng lúc này, lại một quyền nữa của tên thiếu niên đánh lên thân cây

đại thụ. Thế nhưng, sau khi quyền này đánh ra thì nắm đấm của hắn lại
dường như dính chặt vào thân cây đại thụ, thế nhưng tiếng nắm đấm đánh
lên thân gỗ lại vẫn vang lên không dứt. Một quyền này – một quyền cuối
cùng... rã ràng là đã đạt tới cảnh giới đại thành, lực quyền liên miên không
dứt, liên tục không ngừng!

Tô Thi Yên kinh sợ ngây người. Đâu là chuyện quái gì!? Thiên tài đột

phá trong trận chiến sao? Nhưng làm sao có thể như vậy được! Dù là thiên
tài, dù là đã có sự cảm thụ sâu sắc nhưng nếu muốn từ ‘lực quyền liền mạch
thông suốt’ nhảy lên ‘lực quyền liên miên bất tận’ thì ít nhất cũng phải
chuẩn bị mấy ngày mấy đêm rồi mới có thể làm thử được chứ?! Cô thực sự
chưa bao giờ nghe nói tới loại tình cảnh mà giây trước còn chưa đại thành,
giây sau đã đại thành thế này!

Về phần thiếu niên kia, quyền ảnh trên tay hắn lúc này đã biến mất (5).

Chỉ thấy hắn đưa tay quyệt mồ hôi trên trán, nhe răng cười hắc hắc, miệng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.