HIEP SI KHONG HIEN HUU - Trang 126

- Nếu cậu ta là Torrismondo, thì chính tôi đã nuôi nấng cậu ta. – Nàng
nói, giọng yếu ớt.

Torrismondo phóc lên yên ngựa.

- Tôi đã phạm tội loạn luân đồi bại! Mọi người sẽ không bao giờ
trông thấy tôi nữa! – cậu thúc ngựa phi vào cánh rừng, phía tay phải.

Tới phiên Agilulfo quẩy ngựa.

- Mọi người cũng sẽ không bao giờ trông thấy tôi nữa! – chàng nói. –
Tên tôi không còn nữa! Vĩnh biệt! – và phi vào cánh rừng, phía tay
trái.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng. Sophronia úp mặt vào tay.

Có tiếng vó ngựa phi nước đại từ phía bên phải. Đó là Torrismondo,
đang tức tốc quay trở ra từ cánh rừng. Câu la lớn:

- Sao lại có thể thế được? Nếu mới đây thôi cô ấy trinh tiết vẫn còn?
Thế mà tại sao tôi không nghĩ ra ngay? Cô ấy trinh tiết vẫn còn mà?
Cô ấy không thể là mẹ tôi!

- Vậy cô cậu hãy giải thích cho chúng tôi. – Charlemagne nói.

- Thật ra, Torrismondo không phải là con mà là em tôi, hay đúng ra,
một người em cùng mẹ khác cha – Sophronia nói. – Hoàng hậu xứ
Scotland, mẹ chúng tôi, trong lúc nhà vua, cha chúng tôi, đi chinh
chiến được một năm, đã hạ sinh cậu ta sau một cuộc gặp gỡ tình cờ,
hình như, với Giáo Đoàn Hiệp sĩ Chén Thánh. Khi nhà vua ban lệnh
trở về, thì cái con người giảo quyệt ấy (đúng, tôi buộc phải phán xét
mẹ chúng tôi như thế) viện cớ bảo tôi dắt cậu em bé bỏng đi dạo chơi
rồi bỏ tôi bị lạc trong rừng. Bà dựng lên một câu chuyện lừa phỉnh
trắng trợn với người chồng sắp gặp lại. Bà bảo với nhà vua rằng tôi –
lúc đó được mười ba tuổi – đã bỏ trốn, để cho ra đời một đứa con
hoang. Vốn bị kìm giữ trong một kiểu đạo hiếu hiểu không đúng, tôi
chưa bao giờ để lộ sự bí mật này của mẹ. Tôi đã sống trong những bãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.