HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 1258


Trong bữa tối, màn đêm đã buông xuống và khi hai lữ khách ra khỏi quán
trợ ánh trăng bàng bạc tuyệt đẹp đã rải xuống đường, thỉnh thoảng thủng lỗ
chỗ do tán lá cây rung rinh. Chốc chốc, một tảng đá dựng đứng như chực
đè lên đầu kẻ nào đi phía dưới, lại đổ cái bóng tối om của nó xuống đường.
Càng lại gần đầm Pontins người ta càng thấy nhiều vết hằn không phải vì
mây mà vì hơi nước đùn lên trời. Chúng tụ lại dưới trăng khiến mặt trăng
như trùm phải tấm vải đen.


Vì thế bầu trời nhuốm một màu kỳ ảo, vàng vọt. Qua ánh đèn bão mà màn
đêm dày đặc thít nó lại khiến nó chỉ toả một quầng bé xíu, mà qua bóng
đêm hình thù của chúng còn lớn hơn nữa. Chúng chỉ phì phò trong lúc nhô
cái đầu khỏi mặt nước. Đó là những con trâu hoang, với chúng những đầm
dạng này là nơi trú ẩn an toàn, kể cả trong cái nắng ơi bức nhất những bàn
chân tò mò nhất cũng chẳng dám bén mảng đến tìm chúng.


Từ đoạn đường này sang đoạn đường khác, hoảng hốt do tiếng xe, những
con chim lớn đen lù lù bay lên, không phát ra tiếng vỗ cánh. Đó là những
con diệc xám, con diệc sao hoang dã phát ra tiếng kêu tang tóc khi đã dấn
thân vào màn đêm nơi chúng biến mất ngay sau phát đập cánh thứ ba. Faust
và Méphes to Phélès đi đến dạ hội phù thủy cũng không theo con đường
lắm biến hoá như con đường hai lữ khách của chúng ta đang đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.