HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 255

máy chém. Nhận ra cô gái, anh lao tới ôm cô lên ngựa rồi phóng đi trong
tiếng reo hò cổ vũ của cả thành phố.

Đó là chân dung thủ lĩnh mới của chúng tôi, người kế tục anh trai tôi và đó
cũng là người chỉ huy tôi tham gia chiến trận lần đầu. Suốt ba năm, tôi đã
sống một cuộc sống đầy sương gió, manh áo làm chăn, súng dài trên tay,
súng ngắn thắt lưng. Sau đó, tiếng đồn về cuộc đình chiến lan ra khắp nơi,
tôi về Paris với lời hứa sẽ quay lại đội ngũ khi họ gọi. Và ở Paris, tôi đã gặp
nàng và tôi thấy. Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cần gặp lại tiểu thư. Tôi
đã được gặp lại và thật tình cờ, đôi mắt nàng nhìn tôi, nàng đã thấy nỗi
buồn sâu thẳm trong tôi, sự lo lắng hiện hữu, phải thú thật khi đó tôi chẳng
thiết gì đến các lạc thú trên đời.

Trong hoàn cảnh bấp bênh của tôi, tôi không tự quyết định được số mệnh
của mình, số phận tôi chịu một quyền lực định mệnh, tuyệt đối và không
bàn cãi. Tôi có thể bị giết, bị thương trong một cuộc cướp tiền thậm chí tệ
hơn có thể bị bắt. Với hoàn cảnh ấy làm sao tôi dám nói gì với một cô gái
lặng lẽ và dịu dàng, một bông hoa đương độ, một người sống đúng quy tắc,
làm sao tôi dám thổ lộ: "Tôi yêu em, nàng có muốn một người chồng sóng
ngoài vòng pháp luật và hạnh phúc lớn nhất của anh ta là có thể bị giết
bằng một viên đạn?"

Không thể tôi đành ngậm ngùi bằng lòng với việc nhìn nàng say đắm trong
đôi mắt nàng và cố gắng đến bất cứ chỗ nào có mặt nàng lòng thầm cầu
Chúa ban cho phép lạ biến cuộc đình chiến thành hoà bình.

Và cuối cùng, cách đây bốn năm ngày, báo chí thông báo việc tướng
Cadoudal đến Paris và diện kiến Tổng tài, ngay tới hôm đó, cũng chính báo
chí đưa tin tướng Cadoudal đã cam kết không làm gì chống lại nước Pháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.