HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 107

22

Cô Gái Mơ Mộng

T

rong phòng ngủ, Hoa ngồi trầm ngâm trước cuốn nhật ký. Cô cúi

xuống viết:

- Ô, mình hay nhỉ. Cái người dưới nước đó có thật không, hay chỉ là ảo

ảnh... mình không tin là có ma, rõ ràng có bàn tay vô ý chạm vào mình. Lại
còn giọng nói nữa. Sao cứ như giọng một người... đã một lần hôn mình.
Rồi Hoa tự cười. Mà sao tự dưng mình trở nên lạ thế này. Lâu nay mình có
thế này đâu. Nó cứ vấn vương ám ảnh trong mọi nơi mọi lúc, cả trong giấc
ngủ cũng không tha. Bàn tay ai đó đã vô tình chạm vào người mình. Chắc
anh ta không cố ý đâu. Nếu muốn, lúc ở dưới nước anh ta muốn làm gì mà
chẳng được. Mình không trông thấy mà cũng không một ai trông thấy anh
ta. Anh ta cứ như người được tạc thành từ đá, từ băng. Nhưng lại có giọng
nói ấm áp lạ thường, cử chỉ lịch sự. Rồi chẳng một lời, anh ta vội biến mất
tăm, nhưng khổ nỗi lại lởn vởn trong tâm trí mình.

Ôi, anh chàng đó có thể là ai được nhỉ? Thôi đi Hoa ơi, đừng nghĩ tới

nữa, hãy học bài đi. Hãy tập quên đi những cái gì đáng quên. Hãy bỏ đi
những cái gì không đáng nhớ. Chuyện vừa rồi ở dưới nước, nếu điều ấy có
thì chỉ là ảo ảnh, hoặc là một bóng ma, một loại ma chuyên làm việc thiện,
việc tốt và không biết tán tỉnh (tự cười). Nếu lúc đó anh ta tán tỉnh mình thì
cơ sự sẽ ra sao nhỉ? Mình có phản ứng gay gắt không? Dẫu là ai, là gì, khi
có hành vi cứu người mắc nạn đều đáng yêu đáng quý cả. Cứu xong rồi lẻn
đi, không thèm để lại một vết tích. Hoa lại ngồi im mơ màng, nhớ lại cảnh
dưới nước. Như một đoạn phim vừa mơ hồ mà rõ nét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.