HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 111

Tôi nói:
- Tôi không dám hứa chắc, nhưng trong bọn chúng, tôi nhớ mang máng

có biết một đứa, hy vọng thế nào cũng gặp và tìm lại chiếc xe cho bạn.

Trên đường về nhà, Hoa vẫn chưa hết nỗi bàng hoàng, chốc chốc quay

lại nhìn sang người đang đi bên cạnh mình.

- Ô lạ quá. Tôi không sao hiểu nổi là anh trốn ở đâu?
Tôi bật cười:
- Tôi không trốn đâu. Tôi vẫn đang đi cạnh bạn đấy chứ! Hoa lại rùng

mình. Tôi đoán được điều cô đang nghĩ: Tôi cười nói tiếp, mà nếu có ma
thì chắc chắn bạn gặp ma hiền. Bạn cứ an tâm, tôi sẽ đưa bạn về tới nhà an
toàn.

Dọc đường có lúc tay Hoa vô tình chạm trúng bàn tay tôi, làm cô giật

bắn lên, muốn ù té chạy.

- Bạn thấy đấy, tôi cũng có da thịt như ai...
- Tôi không sao hiểu nổi. Giọng Hoa kêu lên thảng thốt.
Đã tới trước cổng nhà, Hoa đứng lại, tần ngần:
- Cám ơn... anh.
- Chẳng có gì, giúp nhau là chuyện thường. Đừng gọi tôi là anh. Có lẽ tôi

trạc tuổi bạn thôi. Hãy gọi tôi như tôi gọi bạn. Thôi nhé, tạm biệt. Tôi đưa
tay ra chủ động bắt tay Hoa. Cô bỗng kêu lên:

- Bàn tay anh đầy máu. Cô giơ bàn tay mình ra chỗ đèn sáng. Bàn tay bê

bét máu. Đúng là chúng nó đâm anh bị thương rồi.

- À tôi nhớ có vết dao đâm trúng tay. Nãy giờ mãi chuyện tôi quên cả

đau.

- Để Hoa chạy vô nhà lấy bông băng cho anh. Vừa nói, Hoa vừa thoắt

chạy vô nhà rồi đem ra một cuộn băng và lọ thuốc đỏ.

Chúng tôi ngồi xuống trước hiên nhà. Hóa ra máu người vô hình chảy ra

khỏi cơ thể cũng hiện thành máu đỏ, và ra ngoài lâu đọng lại thành vết bầm
đen. Hoa không khó nhọc lắm để tìm vết thương. Nó lộ ra dưới ánh đèn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.