HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 53

9

Những Tiếng Kêu Cứu Gặp Nhau

T

uổi trẻ hiếm khi có những nỗi buồn vô duyên cớ (như một nhà thơ

từng nói). Vậy mà suốt tuần qua tự dưng tôi cảm thấy buồn. Dường như
mình đã đánh mất một cái gì. Mà tôi thì nào có gì để mất đâu. Trái lại tôi
được vô hình, được tự do thoát khỏi mọi ràng buộc của xã hội. Hoàn toàn
không có một tấm biển cấm đường hay một ngọn đèn đỏ trước mặt. Vậy
mà nhiều lúc tôi cảm thấy hụt hẫng, lòng trống rỗng. Rất tiếc trên đời
không ai có thể xây bức tường để ngăn chặn nỗi buồn lại. Ừ, giá lúc này mà
có bọn An, Bình nhỉ. Chỉ cần được cãi nhau với tụi nó nhất là với An cũng
đủ khoái rồi. Đôi khi lại còn một thoáng nhớ mơ hồ... Hình ảnh Hoa lại
chập chờn trong lúc thức, lúc ngủ. Ơ hay, trước kia có bao giờ thế này đâu.
Đôi khi lại còn xung khắc với Hoa nữa. Hai đứa cứ như nước với lửa... Vậy
mà... nhiều lúc không định mà chân cứ hướng tới cổng trường đứng chờ giờ
tan học. Nép ở cổng chờ bọn Hoa ra. Không cần mở mắt cũng biết bọn họ
đang đi hướng nào. Hoa đi giữa. An, Bình kèm hai bên như Triển hộ vệ
(Triển Chiêu trong Bao Công), Bình đã thay thế chỗ tôi trước đây! Ôi, giá
tôi được trở về vị trí cũ của mình... Vừa nghĩ vậy, tôi lại tự mắng ngay
mình! Ồ, Sơn ơi, hóa ra rốt cuộc anh chỉ là một thằng hèn. Thế mà cứ một
hai muốn làm người anh hùng, làm nên những việc lớn lao phi thường. Ừ,
tại sao tôi, thằng Sơn này không thể vượt qua những chuyện thường tình
như thế nhỉ. Đúng rồi, suýt nữa tôi reo lên. Chẳng cần là một bác sĩ chuyên
khoa giỏi, tôi cũng chẩn đoán được bệnh của mình. Tôi nhớ có ai đó nói:
“Hãy cho tôi một cái đòn xeo, tôi sẽ bẩy nổi vũ trụ”. Cái đòn xeo đó với tôi
lúc này chính là người đồng chí, người bạn đồng hành sẽ cùng với tôi
chung vai sát cánh suốt đời với tâm nguyện làm nên những việc lớn có ích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.