Trong khu vực tôi sống ở nước Mĩ, miền Đông Bắc, AIDS đã trở thành kẻ
giết người hàng đầu của đàn ông trong lứa tuổi từ 25 tới 44 – khu vực mà cái
chết của nhóm độ tuổi này đến từ bạo lực đường phố, nghiện hút, và cuộc
chiến giữa các băng nhóm trở thành một phần quen thuộc của môi trường đô
thị, giống như sự nghèo đói và tuyệt vọng đã nuôi dưỡng họ. Làm thế nào
người ta có thể bắt đầu hiểu được ý nghĩa của nỗi đau khổ này? Chẳng có
hiểu biết nào được phát hiện, không có bài học nào được khám phá. AIDS
như phép ẩn dụ, AIDS như chuyện ngụ ngôn, AIDS như chủ nghĩa tượng
trưng, AIDS như lời oán trách, AIDS như một phép thử về nhân tính của
nhân loại, AIDS là một hình ảnh thu nhỏ về nỗi thống khổ chung – chính các
kiểu tác phẩm ngụy khoa học này đã ngốn năng lượng trí tuệ của các nhà
đạo đức học và văn học ngày nay, cứ như thể nhất định phải có điều gì đó tốt
đẹp được rút ra từ tai họa xấu xa này. Nhưng ngay cả lịch sử cũng khiến
chúng ta thất vọng; những phép so sánh sự tương đồng với những căn bệnh
truyền nhiễm trong quá khứ luôn tỏ ra là không đủ.
Chưa từng có căn bệnh nào có sức tàn phá như AIDS. Cơ sở để tôi đưa ra
tuyên bố này dựa trên sinh lý bệnh học kinh hoàng của một bệnh dịch nguy
hiểm hơn là trên bản chất bùng nổ của sự xuất hiện và lan tràn ra toàn cầu
của nó. Trước đây, khoa học y khoa chưa bao giờ đương đầu với một loại vi
khuẩn phá hủy chính các tế bào của hệ thống miễn dịch vốn có nhiệm vụ tổ
chức sức đề kháng của cơ thể để chống lại nó; hệ miễn dịch chống lại hàng
đàn kẻ xâm lược thứ phát đã bị thất bại trước khi nó có cơ hội dựng lên một
hàng rào phòng thủ.
Thậm chí sự bắt đầu của AIDS cũng dường như là độc nhất vô nhị. Giờ
đây có đủ bằng chứng dịch tễ học để nghiên cứu về nguồn gốc có thể có của
sự bùng nổ, và những con đường mà qua đó, nó đã giành được ảnh hưởng
nặng nề hiện thời của mình. Một số nhà nghiên cứu cho rằng virus này từng
có tính địa phương ở một dạng khác trong số những động vật linh trưởng
Châu Phi nhất định, khi đó, nó không mang mầm bệnh và vì vậy không gây
ra bệnh gì. Có lẽ, máu của một con vật bị nhiễm virus này đã tiếp xúc với da
hoặc bề mặt vết thương của một hoặc nhiều người dân làng địa phương, sau
đó dần dần lây lan ra người khác ở khu vực lân cận. Đặt công trình lên các