HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 27

Bố tôi là người nhận điện thoại vào ngày 9 tháng Chạp. Đó là điểm khởi
đầu của hồi kết. Ông cho cảnh sát biết nhóm máu của tôi, rồi tả mức độ sẫm
nhạt của nước da tôi. Họ hỏi ông ngoài ra còn đặc điểm nào nữa cho phép
nhận dạng tôi. Bố tả kỹ gương mặt tôi, sa đà vào những chi tiết dông dài.
Thanh tra Fenerman cứ để ông nói, không ngắt lời, vì cái tin phải báo quá
khủng khiếp. Cuối cùng ông Fenerman cũng phải nói: "Ông Salmon ạ,
chúng tôi chỉ mới tìm ra một phần cơ thể."

Đang đứng trong nhà bếp, bố thốt rùng mình buồn nôn. Biết báo tin này
cho Abigail, vợ ông, thế nào đây?

"Vậy ông đâu thể khẳng định là cháu đã chết được?" ông vặn lại.

"Trên đời này chẳng có gì là chắc chắn cả," thanh tra Len Fenerman đáp.

Đó cũng là câu bố nói với mẹ: "Trên đời chẳng có gì là chắc chắn cả."

Ba đêm liền ông không biết nên cư xử thế nào, nên nói gì với mẹ tôi. Trước
nay hai người chưa hề bị suy sụp cùng một lúc. Thường thì người này cần
người kia vực đỡ, lúc đó bám lấy, mượn một phần sức lực của người vững
vàng hơn, chứ chưa bao giờ cả hai cùng cần lẫn nhau. Với lại, họ chưa bao
giờ phải hiểu nghĩa của từ kinh hoàng như bây giờ.

"Trên đời này chẳng có gì là chắc chắn cả," mẹ tôi lặp lại, bám víu vào đó,
đúng như ý bố tôi mong muốn.

Mẹ tôi là người duy nhất hiểu ý nghĩa từng cái hình khoen móc ở vòng đeo
tay của tôi - bà nhớ hai mẹ con đã mua ở đâu và vì sao tôi thích. Bà liệt kê
tỉ mỉ những gì tôi mang theo và mặc trên người. Nếu tìm được các món đồ
ấy ở vệ đường một nơi xa đây hằng dặm, những manh mối này có thể khiến
cảnh sát sở tại liên hệ đến trường hợp tử nạn của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.