HITLER VÀ LÒ THIÊU SỐNG DÂN DO THÁI - Trang 151

một dãy trại, và họ thường đến gặp ông chủ của André. Tuy nhiên việc nầy
có thể làm được cũng như mọi lần khác, khi cơ hội đến.

André quyết định tự để bị nhốt vào trong văn phòng từ 17 giờ bởi Guy,

anh nầy có một chìa khóa được tất cả các cửa và phải giả vờ quét hành lang
để che dấu vai trò canh chừng. Tôi chỉ có thể đến nhập bọn 20 phút sau. Khi
tôi đến, Guy đã ở vào vị trí. Tôi mang theo Tony, Tozo và Bicot, cũng đã
xong việc và mỗi người phải đứng ở một vị trí thích hợp để xem chừng có
ai xuất hiện từ xa. Họ trang bị đủ loại vật liệu dụng cụ, làm như đang công
tác một cách tự nhiên. Sau khi chắc chắn không có ai trông thấy, Guy mở
cửa nhanh và nhốt tôi vào văn phòng cùng với André. Phòng tối om, cửa sổ
đóng kín. Tận cuối phòng, tôi thấy trên một chiều cao ngang mặt bàn có
một đốm sáng, đó là mắt thần của chiếc máy thu thanh, và người ta vừa
nghe được một giọng nói từ phương trời đưa đưa lại. André đâu? Tôi đứng
yên một lúc, không dám thở và sau cùng tôi nghe kẻ đồng mưu đứng dậy từ
trong góc phòng và tiến nói với tôi:

- Khi nghe tiếng chìa khóa, tôi lùi vào góc tối nhất vì linh tính.

- Tốt, anh bắt được chưa?

- Được ngay, tôi dò được chỗ rồi nhưng họ chưa loan báo tin tức.

Chúng tôi đứng gần nhau, sát đến nỗi đầu cụng vào nhau, nhưng giọng

xướng ngôn viên luôn luôn đọc một bản văn về kinh tế với các lời hứa hẹn
trong thời hậu chiến, sau khi chiến thắng. Tôi nghĩ rằng chưa bao giờ tôi
chưởi rủa một xướng ngôn viên đài phát thanh nhiều hơn và André cũng
phụ giúp tôi. Tuy nhiên nếu trông thấy được chúng tôi y có thể nói trong
phần trình bày một câu, ít ra là một câu liên quan đến Ba-lê. Lời của xướng
ngôn viên, làm chúng tôi bị căng thẳng thần kinh. Nói thành thật chúng tôi
sợ! Lần thứ nhất người ta có thể hành động ít mù quáng, nhưng lần thứ hai,
ít nhiều ý thức về về hành động của mình hơn, chúng tôi hoàn toàn bị nguy
hiểm trong hành động liều mạng. Hình ảnh những người Tiệp Khắc đu đưa
nơi đầu sợi thòng lọng chợt hiện về trong trí óc André chỉ chiếc đồng hồ đặt
trên bàn. Hai mươi phút đã trôi qua. Phải tắt máy ra đành chờ một dịp khác.
Và rồi khi đi ra đến cửa một sức mạnh vô hình, một trực giác kỳ dị bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.