HITLER VÀ NHỮNG SỨ MẠNG BÍ MẬT CỦA SKORZENY - Trang 91

quân nhân cỡ đó, tôi sẽ có thể yên tâm chu toàn sứ mạng.
Sau khi giải quyết một vài chi tiết liên quan đến việc chuyên chở binh sĩ,
ngày hôm sau, tôi cùng Von Foelkersam đi Vichy. Nhờ cẩn thận mặc
thường phục, hai chúng tôi có thể ở trong thành phố mà không bị để ý, để
ẩn thân tìm hiểu địa hình của nơi này.
Hôm sau nữa chúng tôi "thăm viếng" thành phố cùng với một ông khách,
một sĩ quan cảnh sát cũng bận thường phục. Lẽ tất nhiên chúng tôi chú
trọng đặc biệt đến các con đường, các công ốc của khu vực làm việc của
chính phủ. Các công sở chính phủ được đặt tại trung tâm thành phố, tại một
trong các khách sạn được nối liền với một số kiến trúc khác bằng một lối đi
có mái cao ngang tầng lầu thứ nhất. Hành lang này sẽ đóng một vai trò
quan trọng trong kế hoạch của tôi. Một trong các mặt tiền của toàn bộ các
cơ sở này hướng ra một công viên, mặt kia, hướng ra một công trường lớn.
Khu vực rộng rãi này chắc chắn sẽ làm cho việc điều động mau lẹ lực
lượng của tôi được dễ dàng hơn. Trong khi đó, chúng tôi lưu ý đến các kiến
trúc nhỏ mới được xây cất trên công trường, mà người ta bảo rằng do các
đội phòng vệ Pháp chiếm giữ và đặt dưới quyền chỉ huy trực tiếp của chính
phủ. Các quân nhân Pháp mà chúng tôi thấy xuất hiện đây đó, có vẻ có kỷ
luật, được trang bị đầy đủ và nhất là được huấn luyện chu đáo. Chúng tôi
phải chờ đợi một sức đề kháng mạnh mẽ từ phía này - ngoại trừ trường hợp
hoàn toàn bị bất ngờ đến nỗi các sĩ quan của họ không kịp ban một mệnh
lệnh nào.
Khi chúng tôi thong thả trở về chỗ trọ, bỗng nhiên tôi trở nên lầm lì và cáu
kỉnh. Thật vậy, tôi vừa có một nhận xét xấu hổ: Tôi đã hết sức ngu xuẩn -
ngu xuẩn không chê vào đâu được. Bởi vì sáng nay chúng tôi đã có tư thế
của những tên ngu ngốc chứ không phải là các sĩ quan tình báo Đức, vả lại
càng không phải là Chỉ huy trưởng cảm tử đang hành động trên đất địch.
Làm sao chúng tôi lại có thể đi theo viên sĩ quan cảnh sát kia, người mà dân
chúng chắc đã biết nhẵn mặt? Đó là chưa kể đến trường hợp sau khi giải
thoát Mussolini, báo chí địa phương có in một tấm hình quen thuộc của tôi!
Tóm lại, tôi không có gì hãnh diện về mình cả, và một lần nữa, tôi thấy còn
cần phải học hỏi nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.