HỒ DUYÊN - Trang 38

nằm mộng, vẫn lẩm nhẩm lại từng câu, "Quan quan thư cưu... Quân tử hảo
cầu."

Bấy giờ Tô Phàm chưa quá mười tuổi, Nhan Tử Khanh mới vừa mười

một, nhưng đã nghiễm nhiên ra dáng người lớn. Nào có giống y, chỉ biết
khóc nhè.

Khoé môi Tô Phàm khẽ cong lên.

Lại nhớ một năm nọ, bạn đồng môn dắt nhau đi chơi ngoại ô, bắt

chước cổ nhân chơi trò vòng rượu, chén rượu dừng lại trước mặt người nào
người đó phải phú một bài thơ. Tô Phàm trời sinh hướng nội, dở nhất là
chuyện khoe tài trước mặt thiên hạ. Nhưng cái chén cứ như thể muốn gây
khó dễ, ba lần bốn lượt đều dừng lain trước mặt y.

Đương lúc chân tay luống cuống, lại là Tử Khanh giải vây hộ, không

chỉ thay y làm thơ, lại cong phải uống cạn ba chén lớn coi như xử phạt.
Mấy chén rượu vào dạ, mặt mày đỏ gay lên, bị chúng bạn cười đùa gọi là
cô nương thoa phấn mới. Hắn chỉ cười khe khẽ, nhẹ nhàng trấn an y,
"Không sao đâu, đệ cứ yên tâm," Chỉ sợ mặt y lúc đó còn đỏ hơn mặt hắn.

"Ôi chao... Sắp có hỉ sự, khó trách cười vui đến thế. Nhỉ..."

Tiếng cười cắt đứt dòng hồi ức. Tô Phàm giật mình, nhìn sắc trời

ngoài cửa, hoá ra y đã ngẩn người lâu đến thế .

"Sao? Là tại hạ đã quấy nhiễu mộng đẹp của Tô tiên sinh chăng? Tô

tiên sinh đại từ đại bi, xin đừng chấp nhất kẻ tiểu nhân đây nhé." Ly Lạc
thấy y không nói gì, còn cho là y bị mình nói trúng.

Y quả nhiên muốn cưới vợ, còn hoan hỉ vô cùng! Trong lòng bởi vì

chuyện này mà trở nên khó chịu, men rượu xộc lên từng trận, hừng hực như
lửa đốt, thế nên càng lúc càng không biết giữ mồm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.