HỒ GIÁ - Trang 148

Lần này hỏa miêu so với lúc nãy có lớn hơn một chút, nhưng vẫn là cái

bộ lung lay lung lay có như thể tắt bất cứ lúc nào, lại gặp có khô bị hơi ẩm
của trận mưa hai ngày vừa rồi xâm thấu, thế là hóa thành một đạo khói nhạt,
tắt luôn.

Lúc này Hồ Thập Bát nhìn đầu ngón tay của mình mà ngây cả người.

Toàn thân đều vô lực, cảm giác mệt vừa mỏi vừa mệt, khi có khi không

mà phát lãnh, hiện tại cư nhiên ngay cả hồ hỏa cũng không thể phát ra. . . là
do chính mình sao . . .

Ngao Kiệt ngồi xổm ở cạnh, nhìn Hồ Thập Bát hai lần điểm cũng không

điểm ra được hỏa, thò ra một ngón tay, cỏ cây phừng một cái dấy lên hỏa
diễm kim hồng sắc phừng lép lách tách lách tách, cháy đến vô cùng náo
nhiệt.

Ngao Kiệt nhích sang cầm tay Hồ Thập Bát kéo sang săm soi kỹ càng.

Ngón tay Hồ Thập Bát thon dài, đốt xương rõ ràng, bàn tay to lại ấm áp—
trong trí nhớ của Ngạo Khăc chính là như thế, bởi mấy ngày qua hắn đã vô
số lần nắm lấy bàn tay này kéo đi. . . nhưng hiện tại bàn tay ấy lại lạnh như
băng!

Long Quân thấy vậy cũng thấy hoảng hốt, vội hỏi tay ngươi sao lại lạnh

như thế? Có chỗ không thoải mái sao?

Hồ Thập Bát nhìn dáng vẻ khẩn trương của Long Quân, lòng cảm thấy

ấm áp, rút tay về, cảm thấy mặt có chút nóng lên, lăc đầu nói, không có chỗ
nào không thoải mái, có thể là ngủ hai ngày nhiều như thế nên bụng đói, ăn
no chắc là sẽ ấm áp trở lại.

Ngao Kiệt nghe vậy liền đứng phắt dậy, cởi ngoại y khoác thêm cho Hồ

Thập Bát nói, ta đi trảo thêm mấy con cá nữa, lát nữa nướng xong ngươi ăn
nhiều một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.