Hồ Thập Bát cụp mắt suy nghĩ, cúi đầu thở ra một tiếng, tiếp theo thân
hình hướng xuống phía dưới, cư nhiên đưa tay luồng ra sau lưng Ngao Kiệt
mà sờ soạng, Ngao Kiệt toàn thân đều cứng ngắc, thanh âm run rẩy “Thập. .
. Bát. . .”
Hồ Thập Bát căn bản không thèm để ý đến, ngón tay thon dài duỗi đến
thân hạ Ngao Kiệt, lại sờ soạng nhập khẩu phía sau của Ngao Kiệt, đầu
ngón tay lãnh lãnh đảo chuyển ở chung quanh.
Mặc dù không tới mức khó chịu, nhưng mà vị trí kia bị ngón tay Hồ
Thập Bát nhẹ nhàng mà án lộng như thế, Ngao Kiệt toàn thân đều cảm thấy
không thích hợp, chân tóc đều như muốn dựng thẳng đứng lên, thực rất
muốn chấm dứt cái cảm giác khác thường này. Bất giác không kềm được
mà nâng chân lên, muốn đẩy Hồ Thập Bát ra.
“Ân a. . .” trường âm ngân dài, thầm thấp mà phát ra rên rỉ. Đầu gối
Ngao Kiệt nâng lên vừa lúc đặt tại giữa hai chân Hồ Thập Bát. Hồ Thập Bát
tảo dĩ tình đống, giữa hai chân kiên ngạnh như thiết, bị Ngao Kiệt chạm vào
một cái, liền khiến cả cơ thể chấn động.
Hồ Thập Bát cố gượng thân thể, tựa vào đầu gối Ngao Kiệt, yêu đồn di
động lên xuống, cư nhiên lợi dụng đầu gối của Ngao Kiệt để mà tự mình
gợi dậy khoái hoạt.
Này. . .đây là cái tình huống gì. . .!!
Ngao Kiệt nửa chân cong lên, cử động một cái cũng không dám, não
cùng tế bào cơ bản toàn bộ đã đồng loạt bãi công, ngốc lăng ra mà nhìn Hồ
Thập Bát.
Hồ Thập Bát tựa trên đầu gối Ngao Kiệt mà cọ xát nơi tư xử của mình,
miệng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, đầu ngưỡng lên, đầu lưỡi hơi
hé ra, hầu kết trượt cao thấp, hô hấp càng ngày càng dồn dập, đột nhiên ôm