Hồ Thập Bát dùng đinh đóng cho chặt lại mối hở dưới chân giường, khẽ
cười, không đáp trả.
Hồng Ngọc từ trong phòng đi ra, ôm theo một bồn y phục cùng sàng
đan, chỉ huy Hồ Thập Nhị cùng Hồ Thập Tứ phụ tẩy giặt với mình, miệng
thì thao thao bất tuyệt, Ngao Kiệt đúng là cái thứ chết tiệt đạii xui xẻo, ở
trên trời trông nom Lão Long Quân thôi mà cũng có thể té nhào ngã gãy
luôn cái chân. . .sau lại bắt đầu mắng mỏ Thiên đình, đường đi gì đâu mà
không chịu tu sửa cho đàng hoàng, hại nhi tử nàng phải dời lại ngày xuất
giá (= =|| Ngao Kiệt té gãy chân, Hồng Ngọc tin. . .amen!)
Hồng Ngọc đến tận bây giờ vẫn không hề biết hồi ác chiến đã xảy ra
giữa Hồ Thập Bát và Hồ Điện Lam. Hồ Thập Bát đã nhờ Ngao Ly gạt Hồng
Ngọc, hắn sợ mẫu thân mình thương tâm, vì trong cảm nhận của Hồng
Ngọc, Điện Lam ca ca của nàng hiện tại nhất định là đang chung sống cùng
người định mệnh của mình tại một nơi thế ngoại đào nguyên, vô lo vô
nhiễu.
Hồng Ngọc luôn ao ước được giống như Hồ Điện Lam vậy, thế nên
Thập Bát không muốn cho nàng biết, hiện thực lại bi thương như thế.
Được Thập Bát nhờ vả, Ngao Ly cùng Lữ Đồng Tân luôn miệng đáp
ứng, bảo Thập Bát cứ yên tâm, chuyện này không những nương ngươi
không biết, cam đoan ngoại trừ những người chứng kiến bọn ta ra, sẽ không
còn bất cứ ai biết nữa.
Ngao Ly vốn cũng có tính toán trong lòng, việc này là phát sinh ở không
gian hai trăm năm trước, ngoại trừ những người có mặt lúc đó ra, vốn dĩ
cũng không có ai biết cả. Hơn nữa Hồ Điện Lam cũng đã chết, nghĩa tử là
nghĩa tận, mọi chuyện lúc còn sống thôi thì xóa bỏ hết, đã chết mà cứ cố
bám lấy chuyện của người ta nhai đi nhai lại không chịu tha thì còn đâu khí
độ tiên gia nữa a. . .