Ngao Kiệt mặt mũi bầm dập, trên đầu đều bị mọi người cho “ăn bánh
bao nóng hôi hổi”.
Một đám người vây quanh Ngao Kiệt giáo huấn hắn:
“Ngươi đây là phát điên cái gì?! Đều đã làm phụ thân! Một chút bộ dáng
cũng không có! Có người thương yêu đứa nhỏ như vậy sao? Tiểu hài tử tế
da nộn thịt sao chịu nổi ngươi ép buộc như vậy?”
Ngao Kiệt nghẹn một cỗ không nói nên lời, đẩy mọi người qua đi đến
bên cạnh Thập Bát.
Thập Bát đem bảo bảo đặt ở trên bàn, kiểm tra một chút thấy bảo bảo
không có bị thương, chỉ bị chà xát nên đỏ bừng, nhẹ nhàng thở ra đồng thời
lửa giận cũng bùng lên.
Quá mức rồi! Nào có ai làm phụ thân như vậy! Quay đầu cắn răng tức
giận trừng mắt Ngao Kiệt, Ngao Kiệt muốn nắm tay áo Thập Bát, đối diện
ánh mắt Thập Bát, tay ngừng lại một chút, dừng ở giữa không trung.
Thời điểm hai người nhận thức cũng có cãi nhau vài lần, tuy lúc ấy có
tức giận, nhưng Thập Bát chưa từng dùng ánh mắt phẫn nộ như vậy nhìn
hắn! Bị Thập Bát nhìn chằm chằm như thế, Ngao Kiệt chỉ cảm thấy ngực
của mình bị người hung
hăng đánh một quyền, ngực vừa buồn vừa đau.
Không muốn để ý tới Ngao Kiệt, Thập Bát ôm lấy đứa nhỏ, hướng ra
phía ngoài đi đến. Ngao Kiệt cảm thấy chính mình nên làm cái gì đó, nhưng
chân vừa động, chợt nghe Thập Bát lạnh lùng nói:
“Ngươi đừng theo.”
Nói xong, một nước đi ra ngoài.