HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 110

muốn thì ngươi cho một quả là được!”
Ông lão lại giải thích: “Đại khái là bạn nhỏ không biết, đào mật của tiểu lão
nhân không phải là quả đào bình thường như hạ giới, mà là tiểu lão nhân
dùng mật hoa đào mười dặm, điều hoa cùng cánh thiên thiền (ve) và sương,
lại thêm tiên đạo, mài ra bột rồi mới nặn được quả đào này. Mật đào mười
dặm trăm năm mới nở một lần, thiên thiền vô cùng hiếm, ba ngàn năm tiên
đạo mới đủ độ chín. Tính ra một sáu trăm năm tiểu lão nhân chỉ có thể nặn
nhiều nhất là hai ba quả đào mà thôi. Năm nay đào mật mất mùa, tiểu lão
nhân chỉ có thể nặn ra được hai quả, hôm nay vừa mới nặn xong, thế mà
con tặc hầu kia lại trộm mất!”

Phỏng chừng Tử Phủ Đế Quân muốn mời nàng ăn quả đào mật này, đột
nhiên Đản Hoàng Tô thực chột dạ.
Quả nhiên Tử Phủ Đế Quân nhàn nhàn lên tiếng: “Ồ, lần này có hai quả, thu
hoạch không sai, để cho ta một quả đi.”
Ông cụ không kịp đề phòng, trợn mắt há hốc mồm nói không nên lời, đứng
đực ra ở cửa, không biết rốt cuộc còn muốn mời Tử Phủ Đế Quân vào phủ
ngồi chơi hay không.
“Ta rất ít khi mở lời với người khác.” Tử Phủ Đế Quân nhàn nhàn phá vỡ
bầu không khí im lặng đáng xấu hổ này.
Ông cụ ấm ức: “Tiểu lão nhân chỉ có hai quả, trong đó một quả theo quy
chế phải dâng cho Vô Thượng Đế Quân.”
“Hay là ngươi cũng muốn ta định ra một quy chế cho ngươi, cứ sáu trăm
năm nộp cho ta một quả?” Tử Phủ Đế Quân nguy nguy hiểm hiểm nói.
“Ấy…” Khuôn mặt bóng loáng căng mịn của ông cụ lại nhăn thành hột đào.
Trái tim Đản Hoàng không đành: “Thôi…”
Chưa nói hết câu, đột nhiên có thứ gì đó lướt qua qua khóe mắt, hình như
một cái bóng mờ màu xám xẹt ngang qua họ, trong bầu không khí còn
thoang thoảng mùi thơm lừng của mật hoa, rót đầy trong cánh mũi không
tan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.