HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 333

thêm chút thuật pháp che mắt người thường, không khiến nhân gian hỗn
loạn.
Đản Hoàng Tô nghe xong nhẹ nhàng thở phào, thì ra nhà cửa bị xáo tung
như vậy là do người khác làm ra, như vậy ít nhất ba mẹ nàng cũng không bị
tổn thương gì.
“Em không thể bỏ mặc ba mẹ được.” Đản Hoàng Tô nói với Tử Phủ Đế
Quân.
Tử Phủ Đế Quân gật đầu: “Hắc ám chi uyên đúng không, ta biết nơi đó.”
“Ngươi nên biết mục tiêu lần này của phụ vương ta chính là ngươi.” Lam
Dực lạnh lùng nhắc nhở.
“Vậy thì sao, chẳng lẽ ngươi muốn ta mặc kệ Đản Hoàng Tô?” Tử Phủ Đế
Quân nhíu mày.
Lam Dực không nói lời nói, chỉ im lặng, lia cái nhìn đầy ẩn ý về phía Đản
Hoàng Tô. Đản Hoàng Tô sững ra, nháy mắt liền hiểu.
—— Vì chuyện ba mẹ của nàng, Tử Phủ Đế Quân biết rõ đó là cạm bẫy
cũng không chùn bước, còn nàng, lúc trước lại làm ngơ trước thương thế
phụ vương hắn, không đếm xỉa tới nỗi lòng của hắn, thậm chí hắn vì bảo vệ
nàng mới đành mưu tính đổ lên gia tộc nàng mà nàng còn oán hận hắn.
“Thật ra kiếp trước ta sống rất ích kỷ, lại không hiểu chuyện.” Đản Hoàng
Tô thừa nhận.
Thật ra chẳng phải mình thánh mẫu hay không phải thánh mẫu, chẳng qua
yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.
“Ý của em là tha thứ cho tôi?” Lam Dực hỏi, như thể bâng quơ không để ý,
bàn tay lại siết chặt.
Đản Hoàng Tô lắc đầu.
Tay Lam Dực càng siết chặt hơn.
Đản Hoàng Tô nói: “Ngươi không cần ta tha thứ, một nhát đâm kia ta tuyệt
không oán hận.”
“Nhưng,” Đản Hoàng Tô nói tiếp: “Ngươi có thể đâm ta một nhát cũng
chẳng được gì, cho nên chúng ta không ai nợ ai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.