HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 334

Trên thế giới này, chuyện đau đớn nhất không phải là yêu nhau hận nhau,
mà là không thiếu nợ nhau.
Bàn tay Lam Dực siết chặt: “Tất cả mọi chuyện đều do tôi, nếu tôi không
đưa em xuống ma giới phụ vương cũng sẽ không phát hiện ra em, rồi liên
lụy sang cha mẹ em. Cho nên để tôi theo em đến hắc ám chi uyên.”
“Ta không quen để kẻ khác bảo vệ người con gái của mình.” Tử Phủ Đế
Quân gạt phăng.
“Hẳn là ngươi phải hiểu rõ hắc ám chi uyên hơn cả ta.” Lam Dực lạnh lùng
nhìn Tử Phủ Đế Quân: “Thêm một điều, ngươi cũng nên biết thân thể của
mình đang trong tình trạng nào.”
“A, anh bị sao?” Đản Hoàng Tô cuống.
“Ta không có việc gì, ít ra đánh ma vương vẫn không thành vấn đề.” Tử
Phủ Đế Quân an ủi Đản Hoàng Tô.
“Thật sao?” Đản Hoàng Tô bán tin bán nghi.
“Hừ!” Lam Dực hừ lạnh một tiếng, phất tay tung ra một quả cầu gió.
Tử Phủ Đế Quân không né không tránh, một tay tiếp được, dễ dàng bóp nát
quả cầu.
Đản Hoàng Tô yên lòng.
Lam Dực vốn muốn bôi nhọ Tử Phủ Đế Quân một phen, không ngờ kết quả
lại như vậy. Quả nhiên trình độ biến thái của Tử Phủ Đế Quân đã không ai
địch nổi.
Mọi chuyện được quyết định, nhưng Lam Dực vẫn muốn nhắc nhở Tử Phủ
Đế Quân: “Ngươi phải biết rõ, nếu ngươi chết ta sẽ chiếm lấy Tô Tô.”
Thật ra nàng nghĩ nàng sẽ thủ tiết. Đột nhiên Đản Hoàng Tô cảm thấy bây
giờ đã hiểu hành động của Lam Dực.
Chỉ là, tội gì phải làm vậy.
Tử Phủ Đế Quân vươn tay: “Đản Hoàng Tô là của ta, ta sẽ không đẩy nàng
cho bất cứ ai.”
“Thêm nữa, nếu ta chết, ngươi còn chết nhanh hơn.” Tử Phủ Đế Quân sắc
bén nói: “Trong cung điện ma cung ngươi đã nói như vậy, ta không nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.