HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 202

Chương 11

Những lời nói lơ đễnh

Đứng sừng sững trước mặt bốn người bọn họ, như thể không xi nhê gì

trước băng tuyết lạnh lẽo, người tuyết Yeti nhìn giống như một bức tường
lông mao khổng lồ. John ước chừng sinh vật này phải cao đến gần 3 mét chứ
chẳng chơi. Tuy nhiên, người tuyết này lại không có vẻ gì là đặc biệt khủng
khiếp. Thậm chí một ít đáng ghét cũng không. Và thay vì nhe nanh, đấm
ngực thình thịch, và rống lên một tiếng lớn để thị uy như tưởng tượng của
bốn con người đang ngồi tụm lại với nhau trên cánh đồng tuyết tại dãy
Annapurna, con Yeti chỉ thở dài và ra dấu cho họ đi theo nó xuống đồi.
Không ai nhúc nhích. Trông thấy sự sợ sệt của họ, con Yeti lên tiếng:

– Komm. Komm, kotnm wir müssen beeilen!
John, vốn có thể nói tiếng Đức một cách hoàn hảo - kết quả của một điều

ước mà cậu đã thực hiện trước đây - phiên dịch lại:

– Nó muốn chúng ta đi theo nó. Và nói chúng ta nên nhanh chân lên.
Đứng lên một cách khó khăn trên đôi chân đã gần đóng băng của mình,

ông Groanin cằn nhằn:

– Đúng là người Đức. Lúc nào cũng vội vã.
Philippa nói có hơi chút mỉa mai:
– Nhìn nó có giống một người Đức điển hình nào đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.