HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 172

– Anh có thể cam đoan với mấy đứa rằng đây không phải một tòa nhà ờ

Nepal. Anh thấy, nó nhìn giống một pháo đài ở bang Uttar Pradesh phía Bắc
Ấn Độ hơn. Bang đó nằm ở ngay phía Nam Nepal. Nhưng mà, mấy đứa mà
đến đó kiếm theo cách như thế này thì cũng chỉ là mò kim đáy bể thôi. Ấn
Độ có vô số pháo đài và cung điện. Anh rất tiếc, nhưng anh nghĩ mấy đứa
đang gắn lên người một nhiệm vụ bất khả thi nhất đó.

Cả bọn đành phải lủi thủi leo lên phòng, thiếu điều nản chí hoàn toàn nếu

không phải vì sức mạnh djinn của ba đứa đã quay lại trong cái nóng ngột
ngạt của Kathmandu. Thời tiết quá nóng đối với ông Groanin, người bắt đầu
càu nhàu với những đứa trẻ mà chính ông khăng khăng đòi đi theo.

Ông phàn nàn:
– Ta thiệt không biết trời xui đất khiến sao mà ta lại bị thuyết phục đi đến

cái nơi khi ho cò gáy này. Cả cuộc đời, ta chưa bao giờ cảm thấy nóng bức
thế này. Chưa bao giờ.

Sử dụng sức mạnh djinn của mình, John úm ba la ra một cây quạt điện to

đùng, giúp ông Groanin cảm thấy thoải mái hơn - ít nhất là đủ để ông ngừng
than phiền. Rồi cậu lại tập trung chú ý vào bức tranh Hiệp hội mà Philippa
đã trải ra trên bàn, đặc biệt là rừng rắn uốn éo chạy ở đáy tờ giấy.

Quay qua em gái, John hỏi:
– Em nghĩ ra gì chưa?
Philippa liếc nhìn bức tranh và khẽ lắc đầu. Đọc cuốn sách về mã và mật

mã trong thư viện của ông Rakshasas, cô chẳng hiểu gì mấy. Trên thực tế, nó
còn làm cô cảm thấy càng rối trí hơn.

Cô lẩm bẩm:
– Chưa được bao nhiêu. Em chỉ biết nó không thể là một loại mật mã quá

khó. Nếu không thì Killiecrankie sẽ chẳng cần tốn công viết bằng mực tàng
hình.

Ông Groanin gật đầu:
– Suy luận tốt đó.
Căng mắt nhìn những hàng rắn nhảy múa, John gãi gãi đầu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.