HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 251

– Cái gì vậy?
Nhanh chóng nhoài đầu nhìn qua miệng gàu, John thoáng nhìn thấy một

cái bộ đàm đang chìm dần vào làn nước sâu thẳm bên dưới. Trong một giây,
John nghĩ cậu vừa đánh rơi cái bộ đàm của mình. Nhưng rồi cậu nhìn thấy
cậu vẫn đang cầm nó. Và ngay khi cậu nghĩ đến khả năng đó là bộ đàm của
ông Groanin, cái gàu nước bên dưới chân cậu thình lình rớt xuống, và trước
khi ba đứa trẻ kịp trấn tĩnh lại để tập trung sức mạnh djinn, cả bọn đã chìm
lút cả đầu trong làn nước lạnh giá.

Khi cố bơi lên đến mặt nước, Dybbuk hét lên:
– Chuyện quái quỉ gì xảy ra vậy?
– Làm sao tớ biết được.
John hét ngược lại, và chỉ vừa kịp lúc chụp được cái đục khỏi cái gàu

nước. Liếc nhìn cái bộ đàm giờ đã trở nên vô dụng của mình, cậu vứt nó đi,
rồi nhét cái đục vào dưới thắt lưng để có thể rảnh tay giữ cho thân người nổi
trên mặt nước. Cũng còn may là cậu đã đặt cây đèn pin của mình trên gờ
tường, vì cả hai cây đèn pin của Dybbuk và Philippa giờ đã chu du dưới đáy
giếng.

Thở gấp vì nhiệt độ của nước, mỗi đứa đều cố tìm kiếm sức mạnh djinn

đủ để dịch chuyển cả ba lên miệng giếng. Nhưng đã quá trễ. Cái lạnh đã
thấm vào tận xương tủy, làm tan biến tất cả sức mạnh của chúng.

Dybbuk càu nhàu:
– Khỉ thật. Bố già ngốc nghếch kia nghĩ mình đang làm gì vậy chứ?
Rồi cậu bắt đầu hét lớn kêu cứu.
John quát:
– Im miệng giùm coi. Im lặng một chút để tớ còn nghĩ. Ông Groanin

không đời nào cố tình làm chuyện như thế. Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy
ra.

Rồi cậu nói cho Dybbuk và Philippa nghe cậu đã thấy cái bộ đàm của ông

Groanin rớt xuống nước vài giây trước khi cái gàu rơi tự do. Cậu kết luận:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.