HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 270

công việc vô hình của mình, miệng không ngừng huýt sáo để tự cổ vũ tinh
thần.

Dybbuk hỏi John:
– Cây đèn pin sao rồi?
John đáp:
– Có vẻ khô rồi. Để tớ thử gắn lại xem sao.
Rồi bỏ hai cục pin lại vào phần ống kim loại dài bên trong thân đèn, John

vặn nắp đậy và nói:

– Ok. Cầu nguyện cho nó hoạt động đi nhé.
Rồi hít thở một cái thật sâu, cậu nhấn nút BẬT/TẮT của cây đèn.
Cây đèn pin bật lên, rọi sáng đoạn đường hầm nho nhỏ mà ba đứa trẻ vừa

tạo nên. Nhưng không ai thở phào nhẹ nhõm. Còn lâu mới nhẹ nhỏm nổi.
Thay vào đó, lũ trẻ hét lên một tiếng kinh hoàng khi thình lình nhận ra chính
xác chúng đang ở đâu. Bao quanh ba đứa trẻ là hàng tá bộ xương người, bới
vì chúng đang ở trong một hầm mộ, và tảng đá mà Philippa đang ôm trong
lòng hoàn toàn không phải đá mà là một cái đầu lâu. Khiếp sợ, cô vội ném
nó ra xa. Nó nhanh chóng biến mất trong bóng tối bên trong lòng giếng.
Tương tự, Dybbuk phát hiện cái que nãy giờ cậu dùng để đào tường chẳng
phải que gậy gì mà là một khúc xương đùi. Và ba đứa trẻ tình cờ biết được
chuyện gì đã xảy ra cho thi thể của những người dân Ấn xấu số nổi dậy
chống chính quyển mà quân đội Anh vớt lên sau khi quăng xuống giếng. Họ
đã bị tái chôn cất tại đây, xác chồng chất lên nhau như những điếu xì gà
trong hộp, trong một hầm mộ ngay bên trong vách giếng, nơi giấc ngủ của
họ không bị phá rối suốt hơn 150 năm qua.

Những bộ xương nhiều đến nỗi ba dứa trẻ không thể nào tránh né chúng.

Philippa kinh hãi quay lưng lại với một cái đầu lâu trắng hếu nhe răng cười
nhưng rồi phải đối mặt với một cái khác. Và, trong cố gắng trốn tránh sâu
vào trong lòng hầm mộ, Dybbuk chỉ thành công trong việc làm vài bộ xương
khác rơi xuống người. Giờ đây, cái chết và sự phân hủy tế bào vật chất
không chỉ tràn ngập trước mắt ba đứa trẻ mà còn lấp đầy miệng và mũi
chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.