HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 271

Là đứa đầu tiên khôi phục lại tinh thần, John lia đèn pin ra xa phía trước,

rọi đường cho Dybbuk. Dybbuk đang vất vả đẩy những bộ xương ra khỏi
người rồi loạng choạng bò sâu vào bên trong căn nhà xác ngầm. Bức tường
trong cùng của hầm mộ được làm từ gạch, nhưng lớp vữa hồ đã mục nát, và
Dybbuk đã đào được một lỗ hổng đủ lớn để luồn qua. John nằm ép bụng
xuống, bò lách qua Dybbuk, thò đầu và vai qua lỗ hổng trên tường để kiểm
tra. Hai đứa trẻ còn lại nối gót theo John vì cậu đang cầm cây đèn pin duy
nhất của cả đám - cả Dybbuk và Philippa đều không có hứng thú bị bỏ lại
trong bóng tối với những bộ xương người làm bầu bạn.

Trông thấy một khoảng không rộng lớn phía trước, hoàn toàn sạch bóng

xương người, John nhanh chóng quẳng mình qua cái lổ hổng. Và, sau khi bò
thêm chừng vài thước, cậu đã có thể đứng thẳng người dậy. Thở dài nhẹ
nhõm - một hơi thở không còn bị lấp đầy bởi mùi xương người mục nát -
cậu quay lại nhìn Dybbuk và Philippa, và nở nụ cười.

Rọi đèn pin vào một dãy bậc thang bằng đá cũ kỹ trước mặt, cậu nhận xét:
– Có vẻ như chúng ta đã tìm được đường ra.
Philippa nói:
– Tạ ơn Trời đất.
– Đó là tin tốt.
Dybbuk hỏi:
– Vậy còn tin xấu là gì?
– Cậu chưa nhận ra hả? Trong này lạnh như đá. Nhìn nè.
John thở ra một hơi trước ánh đèn pin.
– Cậu có thể thấy được hơi thở của mình đấy.
Dybbuk lầm bầm:
– Còn đỡ hơn nước giếng.
John nói:
– Đúng. Nhưng cậu không hiểu sao? Nếu nó cứ lạnh như thế này, chúng

ta vẫn hết hy vọng sử dụng sức mạnh djinn.

Dybbuk nhún vai bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.