HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 39

– Mấy chuyện như thế này cần phải bình tĩnh. Bình tĩnh thì cần thời gian.

Đó là lý do tại sao người ta hay gắn hình ảnh các siêu trộm với loài mèo
thay vì loài chó. Ít nhất cháu nghĩ vậy.

Rồi cậu quăng mình xuống giường kế bên cây gậy chỉ huy và đưa tay vuốt

một lọn tóc dài ra khỏi mắt. Trong bộ quần jean, áo thun và giày đi xe mô tô
của mình, nhìn cậu giống một ngôi sao nhạc rock trẻ tuổi hơn là một siêu
trộm.

Brad, người mà hiện giờ lòng ngưỡng mộ đối với thằng bạn học đã không

còn bút mực nào tả nổi, nói:

– Chắc cậu đói lắm.
Dybbuk xém nữa thì nói cậu chẳng đói bụng gì vì đã tự phục vụ bản thân

một bữa ăn sáng thịnh soạn bên trong can nước của Tướng Grant, nhưng đã
ngừng lại kịp lúc. Cậu chỉ nói:

– Tớ hào hứng đến quên cả đói ấy chứ. Hề hề, dzụ này đúng là vui.
Rồi cậu và Brad hí hửng đập tay nhau cái bốp để thể hiện sự đồng tình.
Nhặt cái gậy lên và cầm nó trên tay một cách tôn kính, ông Blennerhassit

nói:

– Không thể tin được chú thật sự đang cầm nó. Cứ y như chú đang cầm

cả lịch sử trên tay ấy.

Dybbuk, người mà hứng thú với lịch sử chỉ giới hạn ở những bộ phim

chiến tranh, mỉm cười một cách gượng gạo. Đang chờ ông Blennerhassit
chuyển sang phần thú vị hơn của cuộc mạo hiềm lần này, cậu chỉ gật gù cho
có lệ:

– Ờ, chắc vậy.
– Nói cháu đừng cười, nhưng bỗng chú hơi sợ mở nó ra đó.
Đúng là ông Blennerhassit đang khẽ run lên vì lo lắng. Mồ hôi bắt đầu túa

ra trên trán ông. Cắn môi, ông nhăn mặt nói:

– Lỡ bên trong không có gì thì sao.
Dybbuk giục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.