HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 9

phòng phía cuối hành lang, trong khi dưới lầu, tại văn phòng đằng sau
Phòng Nội các, nhân viên mật vụ của Thủ tướng cùng thư ký báo chí của
ông đang làm việc. Vào đúng 00 giờ 40 phút sáng, cô bé ngước mặt khỏi
cuốn sách của mình với một cái chau mày ngạc nhiên, cô nghĩ hình như
mình vừa nghe thấy tiếng cười của ai đó. Và thật kỳ lạ vì đó là tiếng cười
con gái. Tiếng cười khúc khích của một đứa trẻ tinh nghịch.

Lạ thật.
Thò đầu ra khỏi cái lều tự tạo bằng chăn bông của mình, cô bé giỏng tai

nghe ngóng trong vài giây, rồi gạt bỏ suy nghĩ vừa rồi.

Chắc mình nghe nhầm.
Nhưng tiếng cười con gái lại vang lên. Lần này, không còn tập trung được

nữa, cồ bé ngồi dậy và quăng quyển sách qua một bèn.

Tiếng cười khúc khích ấy. Nó làm mình nổi cả da gà.
Cô bé đứng dậy để đi kiểm tra. Choàng cái áo khoác ngoài ờ nhà lên

người, cô bé mở cửa phòng và liếc nhìn xuống phía cuối hành lang. Tiếng
cười khúc khích dường như phát ra từ phòng ngủ của ba mẹ cô.

Chuyện gì thế nhỉ? Đó không phải tiếng cười của mẹ. Mẹ chẳng cười như

thế bao giờ. Từ khi chuyển đến sống trên đường Downing, mình chẳng lúc
nào thấy mẹ cười.

Cô bé rón rén bước về phía cuối hành lang và tiếng cười thình lình lớn

lên, tinh quái hơn, thậm chí có phần hiểm ác, nhưng khi cô đẩy cửa phòng
ngủ của Thủ tướng và bước vào trong, tiếng cười lập tức ngưng bặt - dù chỉ
trong giây lát.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Mẹ cô đang ngồi thu lu trong một góc phòng, cặp mắt mở to với sự kinh

hãi thấy rõ. Cha cô thì đang ngồi thẳng đơ trên giường với hai mắt nhắm
nghiền và hơi thở nặng nề như thể ông vừa chạy marathon một quãng đường
thật dài. Nhìn ông không giống như bình thường chút nào. Mặt ông trắng
bệch, bộ đồ ngủ trên người ướt đẫm mồ hôi, và mái tóc dính bệt trên đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.