HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 10

như những sợi rơm ẩm ướt. Rồi mắt ông hé mở, hai con ngươi xoay vòng
trong hốc mắt như những hòn bi, trước khi nhắm nghiền trở lại.

Điều tiếp theo cô nhận ra là cái nóng. Căn phòng. Nó y như một cái lò

nướng, cô bước về phía cửa sổ. Mở nó ra. Chạm vào bộ tản nhiệt. Lạnh ngắt.

Quá lạ.
Cô hỏi nhỏ:
– Mẹ không ổn hả mẹ?
Mẹ cô thì thầm trả lời với vẻ lo lắng:
– Mẹ ổn. Nhưng cha con thì không.
Cô đi đến bên giường. Nghiêng người về phía cha, cô dùng mu bàn tay

đẩy nhẹ con gấu Teddy của ông qua một bên và hỏi thăm:

– Ba? Ba ổn không?
Lại thêm vài hơi thở nặng nề qua cánh mũi phập phồng của cha cô. Ông

nhe răng cười như một con sói, rồi cặp mắt xanh lục của ông mở ra và nhìn
thẳng vào cô với ánh nhìn làm cô thấy rợn cả người.

– Ngừng lại đi ba. Chuyện này chẳng vui chút nào. Ba làm mẹ sợ đó.
Đó là khi ông bắt đầu bật cười. Ngoại trừ việc, không phải ông là người

đang cười. Bật ra từ miệng ông là tiếng cười của một đứa con gái, như thể có
ai đó đang ở bên trong người ông, một ai đó xa lạ, không được hoan nghênh
và có lẽ cũng không tốt đẹp gì. Một ai đó hoặc một cái gì đó.

Nếu ba cố tình làm vậy, ba à, nếu đây chỉ là một trò đùa của ba, thì nó

không vui chút nào đâu, vì ba đang làm con sợ chết được đấy, ba biết
không?

Cặp mắt lạnh lẽo, vô hồn trông hoàn toàn trái ngược với tiếng cười khúc

khích như hút hồn cô trong suốt mấy giây, trước khi giọng nói của một đứa
con gái - có vẻ không lớn hơn cô bao nhiêu - lên tiếng.

Giọng nói ra lệnh:
– Gọi Bộ trưởng Bộ Nội vụ đến đây. Và Chánh Thanh tra Cảnh sát Thủ

đô. Và Trường phòng Ủy viên Công tố. Và Viên Chưởng lý. Ta muốn bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.