HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 12

viện với ánh mắt gần như kinh hãi. Ông ghét mấy đứa trẻ sơ sinh lắm lắm,
và việc ông có thể nhớ rõ mồn một từng khoảng khắc khủng khiếp khi còn là
trẻ sơ sinh của mình chẳng khác nào “đổ dầu vào lửa” cho sự căm ghét ấy.
Đây là trường hợp thường xảy ra cho những djinn trưởng thành: nhiều người
trong số họ có một trí nhớ hoàn hảo về tất cả mọi thứ đã xảy ra với họ, và cố
đến mấy cũng chẳng thể nào quên được chúng.

– Mà chị không thấy lạ sao? Việc đứa trẻ sơ sinh nào nhìn cũng y chang

Winston Churchill ấy. Hoặc Benito Mussolini. Lúc nào cũng tè dầm và cáu
kỉnh. Mà đó là chưa kể đến khuynh hướng thích được làm trung tâm mọi sự
chú ý của chúng.

Chị gái của cậu Nimrod, bà Layla, vốn cũng là một djinn, ngồi cứng đơ

trên giường bệnh và lắng nghe những lời nhận xét chả tế nhị chút nào của
cậu em trai với sự bực mình ngày càng tăng cao. Dường như cảm nhận được
sự chán ghét của ông cậu kén cá chọn canh, cặp sinh đôi bắt đầu đồng thanh
khóc rống lên như một cặp mèo đói.

Nâng cao âm lượng để mong át được tiếng khóc của lũ trẻ, cậu Nimrod

nói thêm:

– Lại còn sinh đôi nữa chứ! Chị yêu dấu, em cá là chị sắp bận rộn đến

chết cho coi. Nhìn hai cái loa to mồm này, em bắt đầu tin vào truyền thuyết
sáng lập La Mã rồi đấy. Chuyện cặp sinh đôi Romulus và Remus bị bỏ vào
một cái máng xối và ném xuống sông Tiber, chỉ để được giải cứu bởi một
con sói cái và một con chim gõ kiến ấy. Nhìn chúng xem, cứ như đang muốn
bạt tai ai đấy. Đặc biệt là cái cách vẫy tay vòng vòng như hai con tôm trụng
nước sôi ấy.

Mỉm cười một cách đầy kiên nhẫn, bà Layla hỏi:
– Cậu còn gì khác để nói không? Hay là cậu lặn lội từ London đến tận

đây chỉ để xỉ vả con chị thô lỗ như thế hả?

Cậu Nimrod cười cầu hòa:
– Thô lỗ? Em ấy à? Làm gì có.
Và nhặt lên một cái hộp đựng giày để dưới đất nãy giờ, cậu vui vẻ tuyên

bố:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.