HỒ MỘNG - Trang 112

chế nhiều hơn là bực mình. Bữa ăn đầu tiên cô làm cho bản thân, sau khi cô
chuyển ra khỏi căn hộ của họ, là một tô mì Ý carbonara khổng lồ, với sốt
vang trắng, và ba trái trứng nguyên vẹn, toàn bộ được bao phủ trong một
lớp giống như tuyết của phô mai Pecorino-Romano và Permesan mài
nhuyễn và rải lên bằng những lát ba rọi xông khói chiên giòn.

Christ mỉm cười khi anh nhìn thấy cô. “Zoe.” Anh nói lặng lẽ và

bước thẳng đến cô.

Một thoáng lúng túng khi họ tiến đến với nhau trong ý định cho một

cái ôm nhưng kết thúc lại thay thế bằng cái bắt tay. Zoe thầm ngạc nhiên vì
việc gặp lại anh lại có thể tuyệt đến thế, và rằng cô đã nhớ anh nhiều như
thế nào.

“Trông em tuyệt quá.” Anh nói.

“Anh cũng thế.” Nhưng cô nhận thấy có một nỗi buồn lan tỏa quanh

đôi mắt màu nâu lục của anh, và những nếp hằn căng thẳng đã được chạm
khắc quá nhanh và quá sâu.

Với tay vào túi áo được may đo hoàn hảo của anh, Chris lấy ra một

vật nhỏ đựng trong túi vải. “Anh tìm thấy thứ này phía sau tủ áo,” Anh nói,
trao nó cho cô. “Có nhớ chúng ta đã tìm kiếm nó khó khăn thế nào không?”

“Ôi Trời,” Zoe nói khi cô nhìn thấy chiếc trâm cài bên trong túi. Nó

luôn là thứ yêu thích trong bộ sưu tập của cô, chiếc trâm hình ấm trà cổ xưa
chạm hoa văn lá nho và cẩn đá thạch anh tím. “Em đã nghĩ em sẽ không
bao giờ thấy lại nó.”

“Anh muốn đích thân mang nó lại cho em,” Chris nói. “Anh biết nó

có ý nghĩa nhiều như thế nào với em.”

“Cám ơn anh.” Cô trao cho anh một nụ cười thiếu cảnh giác. “Anh

đến đảo nghỉ cuối tuần sao?”

“Phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.