HỒ MỘNG - Trang 114

những bó cơ trên gò má anh co giật giống như một mảng cao su bị kéo quá
căng.

Thận trọng. Zoe mang bình nước đến máy pha café và đổ vào máy.

“Nhưng anh đã làm rồi mà.” Cô nói. “Anh đã xin lỗi nhiều hơn một lần. Và
có lẽ anh có thể đã đương đầu tốt hơn thế, nhưng em đã không thể hình
dung điều đó hẳn khó khăn như thế nào với anh. Em quá tập trung vào cảm
giác đau đớn của riêng mình đến mức không nhận ra có biết bao nhiêu nỗi
kinh hoàng đã xảy đến cho anh. Biết bao nhiêu khó khăn khi anh đối mặt
với phản ứng của mọi người. Em đã tha thứ cho anh từ rất lâu rồi, Chris.”

“Anh không thể tha thứ cho bản thân,” Chris nói, làm thông cổ họng

một cách khó khăn. “Anh đã không chu toàn trách nhiệm. Anh đã nói với
em rằng đó không phải là lỗi của anh. Anh đã không nghĩ về những gì anh
đã áp đặt lên em. Trong một thời gian, anh phần nào đã trở lại tuổi thiếu
niên, trải qua tất cả những thứ anh đã bỏ lỡ trong suốt tuổi thanh xuân. Anh
rất tiếc, Zoe à.”

Không nói nên lời, Zoe khởi động máy pha café và xoay người đối

mặt với anh. Bàn tay cô xoa nhẹ phần yếm phía trước chiếc tạp dề màu
trắng bếp trưởng. “Không sao đâu.” Cuối cùng cô nói. “Thật sự không sao
đâu. Em ổn. Nhưng em lo cho anh. Tại sao trông anh có vẻ không hạnh
phúc? Anh sẽ kể với em có gì sai chứ?”

“Anh ta đã bỏ anh vì một người khác,” Chris nói, với một tiếng cười

tả tơi. “Hết sức công bằng, đúng không?”

“Em rất tiếc.” Cô nói dịu dàng. “Bao lâu rồi?”

“Một tháng. Anh không thể ăn, không thể thở, không thể ngủ. Anh

đã đánh mất cảm giác về mùi và vị. Anh đã đến bác sĩ… em có tin được
rằng có một mức độ suy sụp khi em thậm chí không thể cảm nhận mùi vị
không?” Anh buông một tiếng thở dài run rẩy. “Em là người bạn tốt nhất
anh từng có. Em luôn là người đầu tiên anh muốn kể khi có bất kỳ thứ gì
xảy ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.