HỒ MỘNG - Trang 14

sẫm màu, và một phụ nữ luống tuổi mặc quần jeans và mang giày đế bằng
cùng chiếc áo khoác màu hồng.

“…không thể tin là nó đã được để lại cho tôi,” bà ta đang nói, “em

họ của tôi đã mua lại nó vào những năm bảy mươi với ý định sửa chữa và
bán, nhưng cậu ấy chưa bao giờ xem xét nó. Giá trị của điền sản này nằm
trong đất đai – cậu phải dỡ bỏ ngôi nhà xuống thôi, chẳng có gì để tiếc.”

“Bà đã lượng giá chưa?” Người đàn ông hỏi.

“Về lô đất ư?”

“Không, về việc khôi phục ngôi nhà.”

“Chúa ơi, không. Những kết cấu đã bị hư hại – phải làm lại mọi

thứ.”

Anh ta nhìn chằm chằm ngôi nhà như bị thôi miên. “Tôi muốn nhìn

bên trong.”

Cái cau mày hằn nếp nhăn trên trán người phụ nữ giống như lá cải

xoăn. “Ôi, Sam, tôi chắc chắn là nó không an toàn.”

“Tôi sẽ cẩn thận.”

“Tôi không chịu trách nhiệm nếu cậu bị thương đâu. Cậu có thể bị

ngã lọt xuyên qua sàn nhà, hoặc một thanh xà rầm rớt trúng cậu. Và chẳng
thể nói được loại sâu mọt nào…”

“Sẽ không có điều gì xảy ra đâu.” Giọng anh thuyết phục. “Cho tôi

năm phút. Tôi chỉ muốn nhìn thoáng qua thôi.”

“Tôi thực sự không nên để cậu làm điều này.”

Sam trao cho bà một nụ cười quyến rũ phản trắc. “Nhưng bà sẽ. Vì

bà không thể cưỡng lại tôi mà.”

Bà cố ra vẻ nghiêm nghị, nhưng một nụ cười miễn cưỡng lộ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.