HỒ MỘNG - Trang 193

Bóng ma trông có vẻ rối trí và phẫn nộ. “Cô ấy có ý gì vậy? Điều gì

đã xảy ra? Cậu kể cho tôi trước khi…”

“Đừng bắt đầu.” Alex cảnh cáo ông một cách tức giận. Liếc xuống

gương mặt đầy lo lắng của Zoe, anh sửa lại. “Đừng bắt đầu nhảy ngay đến
kết luận như thế. Chẳng có gì để xin lỗi hết.”

“Có thứ gì đó phải xin lỗi đấy,” Bóng ma khăng khăng, “Vì từ

những gì tôi thấy, hormone đang bay trong không trung giống như một loại
bệnh dịch trong kinh thánh Cựu Ước ấy.”

Zoe ngước nhìn Alex như thể cô đang cố đọc suy nghĩ của anh.

“Vậy tại sao anh lại phản ứng như thế khi em chạm vào anh?”

Alex lắc đầu trong tâm trạng bực dọc đã được kiểm soát.

“Rõ ràng anh không thích điều đó.” Zoe nói, đỏ bừng toàn thân.

Chết tiệt, Zoe.” Cách duy nhất anh có thể ngăn bản thân khỏi túm

chặt cô là đấm tay trên mặt quầy bếp hai bên người cô. Cô nảy người lên
một chút, mắt cô đảo quanh. “Anh thích điều đó.” Alex khàn giọng bảo cô,
“Nếu anh thích thêm một chút xíu nữa thôi, anh sẽ chiếm lấy em trên mặt
quầy bếp ngay bây giờ, và điều đó sẽ không giúp em cán phẳng mớ bột
bánh biscuit đâu.”

Bóng ma làu bàu. “Thứ lỗi nhé.” Ông nói, và thoát đi nhanh gọn.

Zoe đỏ bừng với sự thô lỗ cố tình của anh. “Vậy tại sao…” Cô bắt

đầu.

“Đừng cho anh điều đó.” Alex gắt gỏng nói. “Em biết tại sao mà.

Anh là một kẻ say đang trong tiến trình cai rượu. Anh vừa ly hôn, và anh có
thu nhập chỉ đủ để không khánh kiệt. Anh không biết gì về sự bầu bạn khốn
kiếp nhiều hơn bản chất của một người đàn ông. Ngoại trừ có thể là nỗi bất
lực trên tất cả những thứ đó.”

“Anh đâu có bất lực.” Cô phản đối. Sau một thoáng lưỡng lự, cô

hỏi. “Đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.