HỒ MỘNG - Trang 195

tiếng thở dài run rẩy. “Em không muốn tránh xa khỏi anh. Có lẽ em không
nên nói điều đó, nhưng em phải cho anh biết làm sao em…”

“Anh biết.” Anh lạnh nhạt nói, chết tận trong lòng. “Dừng lại đi,

Zoe. Anh phải đi.”

Zoe gật đầu. Cô thậm chí không thấy bị xúc phạm. Bằng cách nào

đó cô biết đó là cách duy nhất anh có thể rời khỏi cô, rằng có vài thứ không
thể lắng dịu đi để khiến họ buông trôi dễ dàng hơn.

Alex vươn tay đến tay nắm cửa, nhưng cô ngừng anh lại bằng một

cái chạm nhẹ vào cổ tay anh.

“Đợi đã.” Cô nói, “Thêm một điều nữa thôi.”

Dù cô không còn chạm vào anh nữa, làn da trên cổ tay anh trở nên

sống động với nỗi khao khát. Điều đó đang trở nên tệ hơn, anh nghĩ với
cảm giác gần như thất vọng, nhu cầu này đe dọa sẽ bật dậy bên trong anh.

“Từ giờ trở đi em sẽ không đề cập đến chuyện này nữa đâu,” Zoe

nói. “Hoặc kể với anh về cảm giác của em, hay thậm chí cố kết bạn với
anh. Nhưng để đáp lại, em muốn một ân huệ.”

“Cái cửa dành cho mèo chứ gì.” Alex nói với vẻ nhẫn nhục.

Zoe lắc đầu. “Em muốn anh hôn em. Một lần thôi.”

“Gì cơ? Không.” Anh thất kinh. “Không.”

“Anh nợ em một ân huệ mà.”

“Thế quái nào mà em lại muốn điều đó chứ?”

Zoe tỏ ra bướng bỉnh. “Em chỉ muốn biết nó có cảm giác thế nào

thôi mà.”

“Anh đã hôn em trước đây rồi. Ở ngay đây.”

“Lần đó không tính. Anh đã kềm chế.”

“Em muốn anh kềm chế.” Anh quả quyết với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.