HỒ MỘNG - Trang 210

Dường như thấu hiểu, Alex điền đầy sự thinh lặng bằng cách nói

trôi chảy, “Anh đã chất những chiếc hộp vào xe rồi. Anh sẽ đưa em và
Justine đến ngôi nhà gỗ và bọn em có thể bắt đầu sắp xếp chén dĩa, sách vở
và những thứ linh tinh. Khi Duane đến đó, bọn anh sẽ gắn toa moóc và
chuyển bàn ghế khỏi kho.” Anh ngừng lại để hớp một ngụm café, ánh mắt
anh thoáng lướt qua cô.

Zoe đang mặc quần jeans, một chiếc áo thun rộng lùng phùng, và

một cặp giày mềm cũ kỹ. Không giống như Justine, luôn thon thả và chân
dài bất kể cô mặc gì. Zoe chẳng có hình thù gì trong những bộ quần áo rộng
thùng thình. Đặt trên một phụ nữ với bộ ngực và cặp hông như cô, bất kỳ
thứ gì không thích hợp là điều không thuận lợi.

“Bộ đồ này khiến em trông có vẻ xấu xí.” Zoe nói, và ngay lập tức

bực bội với chính mình. “Hãy quên những gì em vừa nói.” Cô bảo anh
trước khi anh có thể đáp. “Em không câu những lời bình luận, em chỉ cảm
thấy bấp bênh thôi. Về mọi thứ.”

“Thật bình thường để cảm thấy theo cách đó,” Alex nói. “Khi em

đang phải đương đầu với quá nhiều thách thức. Nhưng ‘xấu xí’ không bao
giờ là từ có thể được áp dụng với em.” Anh uống cạn tách café và đặt nó
xuống. “Và nếu như em cần một lời bình luận… Em là một đầu bếp tuyệt
vời.”

“Anh có thể khen em về một thứ gì đó không phải tài nấu nướng

của em không?” Cô hỏi buồn bã.

Điều đó gần như khiến anh mỉm cười – cô có thể thấy nếp hằn tinh

tế trên khóe miệng anh. “Em,” anh nói sau một lúc, “là người tử tế nhất anh
từng biết.”

Trước khi Zoe có thể trấn tĩnh, anh đã bước đến cửa. “Lấy túi của

em đi.” Anh nói với giọng tự nhiên. “Anh sẽ chở em đến hồ Mộng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.