HỒ MỘNG - Trang 209

“Vâng.” Zoe nói dịu dàng. “Điều đó ổn mà.” Qua góc mắt, cô thấy

Alex đang nhìn vào khay bánh muffin trên mặt quầy bếp, cô ra hiệu cho
anh lấy một cái. Anh làm theo mà không lưỡng lự. Zoe đến để rót một ít
café cho anh trong lúc cô vẫn nói điện thoại. “Bây giờ tốt hơn cháu nên trở
lại với công việc.”

Nhưng lỗi lầm nhỏ đó đã khiến Emma sợ hãi. Bà nói. “Ngày nào đó

bà sẽ nhìn cháu, và bà nghĩ ‘đó là cô gái xinh đẹp đã làm bữa tối cho tôi’,
bà không biết cháu là cháu của bà.”

Những lời đó đã gây ra một cú giật đau nhói trong ngực Zoe. Cô

nuốt xuống khó khăn và đổ một ít cream vào ly café của Alex. “Cháu vẫn
biết bà là ai mà.” Cô nói, “và cháu vẫn yêu bà.”

“Đó là khía cạnh khủng khiếp đấy. Có gì tốt với một người bà

không nhớ được gì hết chứ?”

“Bà quan trọng với cháu hơn những gì bà nhớ.” Zoe trượt một ánh

mắt tạ lỗi đến Alex, biết rằng anh không thích chờ đợi. Nhưng dường như
anh thư giãn và kiên nhẫn, ánh mắt anh ngoảnh đi khi anh ăn bánh muffin.

“Bà sẽ không còn là chính mình nữa.” Emma nói.

“Bà vẫn là bà. Bà chỉ cần giúp đỡ đôi chút thôi. Cháu sẽ ở đó để

nhắc cho bà mọi thứ.” Với sự im lặng của bà nội cô, Zoe nói êm ái, “Cháu
phải đi, Upsie. Cháu sẽ gọi cho bà sau hôm nay. Trong lúc chờ đợi, tốt hơn
bà nên bắt đầu đóng gói đi. Cháu sẽ đón bà vào ngày kia.”

“Ngày kia.” Bà nội cô lập lại. “Bye nhé, Zoe.”

“Bye, Yêu bà.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Zoe trượt chiếc điện thoại vào túi sau và

khuấy một ít đường vào café của Alex. Cô trao nó cho anh.

“Cám ơn.” Gương mặt anh thật khó dò khi anh nhìn cô.

Cổ họng Zoe bị thít chặt đến nỗi cô không chắc có thể nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.