HỒ MỘNG - Trang 218

“Góc đó là tốt rồi.” Zoe đã để lại phần lớn bộ sưu tập trâm cài của

cô ghim trên mô hình mannequin, chỉ lấy đi khoảng nửa tá những thứ giá trị
hơn. Lấy chúng ra khỏi túi xách, cô đi đến để ghim chúng trở lại .

“Anh rất tiếc căn phòng này vẫn chưa xong.” Anh cau mày khi anh

nhìn quanh căn phòng nhỏ bé. Thảm trải sàn mới, nhưng căn phòng vẫn
còn phải sơn lại, và đèn lắp cố định phải thay thế. Mặc dù tủ âm tường đã
được lắp dựng, nó vẫn chưa có vách và chưa gắn gắn những cánh cửa.

“Anh đã hoàn thành một số lượng công việc đáng kinh ngạc rồi.”

Zoe đáp. “Và phần lớn những thứ quan trọng là bếp và phòng của bà nội
em, chúng thật tuyệt vời.” Chăm chú vào cô mannequin, Zoe ghim một
chiếc trâm cài vào một chỗ trống. “Em hoặc là phải ngừng sưu tập, hoặc là
phải kiếm một cô mannequin khác thôi.” Cô nói.

Alex đứng bên cạnh cô, nhìn qua binh đoàn trang sức. “Em bắt đầu

sưu tập tự khi nào?”

“Khi em mười sáu. Bà nội đã tặng cái này cho em vào ngày sinh

nhật. “Cô chỉ cho anh một bông hoa được bao phủ bằng pha lê. “Và em đã
mua cái này để mừng tốt nghiệp trường nấu ăn.” Cô giơ lên một con tôm
hùm bằng sứ màu đỏ với lớp men óng ánh vàng trước khi cài nó vào ngực
cô mannequin.

“Điều gì về cái này?” Alex hỏi, nhìn vào một mảnh ngà voi chạm

trổ bọc vàng kiểu cổ.

“Quà cưới của Chris.” Cô cười. “Anh ấy bảo em, nếu em sở hữu

một miếng ngà chạm trong bảy năm, nó sẽ trở thành lá bùa may mắn.”

“Em xứng đáng có một vài may mắn.” Anh nói.

“Em nghĩ người ta không luôn nhận biết khi may mắn đến với họ.

Hoặc họ chỉ có thể nhận ra sau đó. Giống như việc ly hôn với Chris. Hóa ra
đó lại là điều tốt nhất cho cả hai người bọn em.”

“Đó không phải là may mắn. Đó là thoát hiểm sau một sai lầm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.