HỒ MỘNG - Trang 237

thoải mái, như thể cảm xúc bị bật mở ra khỏi hộp. Anh nhìn xuống, tập
trung mãnh liệt vào thớ gỗ của mặt quầy bếp.

Đừng mà, anh nghĩ, thậm chí không cần biết anh đang nói với ai.

Emma.

Bóng ma tiến đến gần hình dáng đang ngủ trên giường, làn da mịn

màng của bà được chiếu sáng bởi ánh nắng tuôn tràn qua khe cửa chớp. Bà
vẫn thật xinh đẹp… Vẻ đẹp đó ẩn trong cấu trúc xương của bà, trong làn da
ghi dấu hàng ngàn niềm vui và nỗi buồn mà ông đã không có mặt để chia
sẻ. Ông có thể chia sẻ cuộc đời với bà không? gương mặt ông có thể được
khắc họa những câu chuyện tương tự, những ghi dấu tương tự theo thời
gian không? Thể hiện cuộc đời trên gương mặt người ta… thật là một tặng
phẩm kỳ diệu.

“Hiya,” Ông thì thầm chào, nhìn xuống bà.

Mí mắt bà rung động. Bà chà tay lên mắt và ngồi dậy, trong một

khoảnh khắc, ông đã nghĩ có lẽ bà có khả năng nhìn thấy ông. Vui sướng
thức dậy một cách nôn nóng.

“Emma?” Ông hỏi lặng lẽ.

Bà rời khỏi giường, thân thể bà nhỏ nhắn và yếu ớt trong bộ đồ ngủ

viền đăng-ten. Đến bên cửa sổ, bà nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Đôi tay bà
run rẩy đưa lên mắt, và tiếng nức nở buột ra qua kẽ những ngón tay. Âm
thanh sẽ làm tan nát trái tim ông, nếu như ông có một trái tim. Cũng tương
tự như thế, cảnh tượng những giọt lệ lấp lánh trong ánh nắng gần như đã
làm vỡ tan linh hồn mà ông đang hiện hữu.

“Đừng khóc.” Ông nài nỉ dù bà không thể nghe được. “Đừng sụp

đổ. Chúa ơi, anh yêu em. Anh sẽ mãi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.